" Bíp Bíp ... "
Âm thanh vang lên từ máy đo tim thai đều đều , khuôn mặt Giai Kỳ phát sáng lên , cô thích thú hơi ghé tai nghe âm thanh ấy tò mò hỏi :
" Âm thanh này là gì . "
" Là tim thai của đứa bé đấy " Ngân Thiếu cười rạng rỡ vẻ mặt anh vô cùng hưng phấn nói với Mục Hạo Kiện , " Rất khỏe mạnh nha không ngờ tinh lực của cậu lại mạnh mẽ đến vậy . "
Mục Hạo Kiện bày bộ mặt đắc ý bàn tay to vẫn cầm chặt bàn tay nhỏ của Giai Kỳ trả lời mang chút khích bác , " Tôi đâu vô dụng như cậu đến giờ vẫn độc thân . "
Ngân Thiếu đen mặt nếu không phải cô y tá đến thông báo thì anh đã lao đến Mục Hạo Kiện cào vào cái bản mặt dương dương tự đắc ấy .
Như thành công trả thù việc Giai Kỳ ngang nhiên khen hắn đẹp trai , anh cong môi bế Giai Kỳ bước ra khỏi phòng khám .
o0o
Từ lúc xuất viện về nhà đến giờ ngày qua ngày Giai Kỳ bị Mục Hạo Kiện bắt ngồi im trên sô pha không được phép chạy lum tum .
Giai Kỳ ngồi cuộn tròn lại ôm lấy chú gấu bông được Mục Hạo Kiện cho là bất đắc dĩ " giải thoát " chỉ mong cô ngồi im , cô đảo mắt qua lại nhìn Mục Hạo Kiện bận rộn chăm lo cho mình . Dì Trương cũng vì biết tin Giai Kỳ mang thai nên đã đặc biệt ưu ái làm rất nhiều món ăn ngon mà cô thích nhất , cả gia đình cô và chồng cô vì biết tin mà lăn lội từ Pháp và Mỹ về nước .
Giai Kỳ ngáp dài ngáp ngắn cô ủ rũ buồn thiu vừa ôm gấu bông vừa đi vào nhà bếp thấy Mục Hạo Kiện đang tự tay mình nấu ăn , nhìn bóng dáng anh cao lớn mặc đồ thể thao ở nhà lại đeo tạp dề đủ màu sắc nhìn thì khá là kì quái nhưng lại không giảm đi khí chất nam tính của anh , Giai Kỳ ngắm nhìn đến ngẩn cả người cô biết chồng mình rất đẹp trai và cô thích điều đó nhất ở anh giờ được nhìn thấy chồng yêu ở nhà lăn lội trong bếp mà vẫn đẹp trai ngời ngời không kìm được lòng bản tính " háo sắc " của cô lại trỗi dậy cô ngắm anh rất lâu vô cùng si mê đến khi mùi thức ăn tỏa ra một mùi thơm phức cô hít một hơi đôi mắt bất chợp lóe lên " thơm quá " , Giai Kỳ tiến lại gần hơn từ sau lưng anh mà nhìn vào bên trong " oa ... chỉ mà món rau xào mà cũng thơm đến vậy sao ? "
Cô hít lấy một hơi cảm giác đói bụng một lần nữa reo lên " ùng ục " Giai Kỳ xoa xoa cái bụng nhỏ hơi nhú lên chép chép cái miệng nhỏ . Kéo lấy vạt áo anh , cô thủ thỉ :
" Chồng ơi vợ đói " .
Mục Hạo Kiện giật mình quay lại thì đã thấy Giai Kỳ đứng sau lưng mình rồi đôi lông mày hơi cau lại hỏi , " sao em lại vào đây , ngoan ra ngoài đợi anh được không . "
Giai Kỳ lắc lắc đầu ngồi ngoài chán lắm không ai chơi với cô hết .
" Ngoan chồng cho vợ ăn kẹo nha " Mục Hạo Kiện liền như bao ngày này mỗi lần dụ cô toàn lấy kẹo ra .
Giai Kỳ phồng mặt ra ánh mắt đầy căm ghét , cô ăn kẹo đến phán ngán rồi sao anh lại coi cô như con nít dễ dụ vậy .
" Vậy ... socola nha ... " thấy cô trừng mình Mục Hạo Kiện liền giở món khác ra dụ dỗ cô vợ , chắc hắn ăn kẹo đến phát ngán rồi .
Nghe thấy được ăn socola đôi mắt trong veo như dòng sông Giang Hà sáng lấp lánh Giai Kỳ cười đến tít mắt gật gật đầu , " socola , vợ muốn ăn socola ... "
Kẹo không dụ được cô nhưng socola thì có thể đấy Mục Hạo Kiện nở nụ cười nhẹ khi dụ được cô vợ ra ngoài anh như nhà ảo thuật vậy chớp mắt cái một thỏi socola lớn đã nằm trong tay , đưa cho Giai Kỳ nói nhỏ , " vậy vợ ra ngoài đợi chồng một lát nhé . "
Giai Kỳ gật đầu hí hửng ôm lấy thỏi socola mà chạy ra ngoài , Mục Hạo Kiện lại tiếp tục công việc nội trợ của mình , lúc này đây trên mục giải trí phát tin về lễ trao giải thưởng Kim Lan .
Giải thưởng Kim Lan ?
Giai Kỳ tò mò ngẩng lên xem nhìn lần lượt mọi diễn viên lên bục trao giải cho đến phút cuối khi giải thưởng quan trọng nhất được trao cuối cùng _ giải thưởng Ảnh Hậu . MC đọc to dõng dạc lên mọi người khắp khán đài đều hò reo gọi vang cái tên " HẠ ĐÌNH " .
Hạ Đình ? Cô ấy là ai ?
Một loạt câu hỏi đặt ra Giai Kỳ chớp mắt nhìn mãi người con gái xinh đẹp trong bộ lễ phục màu đỏ đang bước lên bục để nhận giải thưởng , cô nở nụ cười tươi rói chiếu thẳng vào đôi mắt của Giai Kỳ .
" aaaaa ...... "
Tiếng hét của Giai Kỳ từ phòng khách vọng khắp nhà , Mục Hạo Kiện giật mình quăng mọi thứ vội vã chạy đến bên Giai Kỳ lo lắng , " Vợ , em sao vậy ? "
Giai Kỳ run rẩy chỉ vào màn hình TV cô sợ hãi chui vào l*иg ngực anh , khi nhìn thấy bóng dáng Hạ Đình trên TV anh hiểu đôi phần , nhanh chóng tắt đi ôm cô chặt hơn vỗ về an ủi , " Vợ không sao nữa rồi . "
Giai Kỳ thút thít bàn tay nhỏ vòng qua ôm lấy thắt lưng anh nói nhỏ , " .... chồng ... đầu vợ đau lắm ... cô ấy ... Hạ Đình ... cô ấy là ai ? ... vợ sợ cô ấy ... "
Mục Hạo Kiện cứng đơ người kéo Giai Kỳ ra hỏi , ánh mắt vừa lo lắng vừa hồ nghi , anh hy vọng mình đã nghe lầm , " Vợ .. em vừa nói gì ? "
" Nói gì ạ ? " Giai Kỳ khôi phục lại bộ dạng như cũ ngây ngô hỏi ngược lại anh .
" Em có biết Hạ Đình không ? " Đáy mắt toát lên sự lo lắng anh hi vọng cô trả lời là có , anh hi vọng cô dù có sợ hãi đi nữa cũng đừng bao giờ nói từ " không " , anh sợ linh cảm không tốt này .
Giai Kỳ ngẩn ngơ nhìn anh , " Là cô gái vừa nhận giải thưởng Ảnh Hậu sao ? "
" Không phải , em còn nhớ rằng em có quen biết Hạ Đình không và ... " nói tới đây anh dừng lại không muốn ra điều đã xảy ra với cô sợ cô nhớ đến mà đau khổ , anh chầm chừ chờ đợi câu trả lời của cô cũng như là hy vọng cô sẽ trả lời là " có "
" Em có biết cô ấy sao ? " Giai Kỳ chớp mắt khó hiểu nhìn anh , Hạ Đình cô ấy là diễn viên sao cô gặp được .
Như một tiếng sét đánh ngang tai Mục Hạo Kiện kinh hãi nhìn Giai Kỳ bàn tay to run rẩy cầm chặt vai cô hơn lắp bắp không nói nên lời , vợ anh .... thực sự là không nhớ bất kì điều gì sao ?