Chương 9: Anh trộm tiền của tôi đúng không?

Chương 9: Anh trộm tiền của tôi đúng không?

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lý Thiệu Minh nhìn Liễu Bân như một vị thần, nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay, quay người về phía chiếc xe tải nhỏ rồi lái xe rời đi.

Sau khi anh đi được năm phút, Hàn Uy Phong, Hàn Phi Phi, cục trưởng Lâm Dũng, đội trưởng đội cảnh sát hình sự và toàn bộ nhân viên cục cảnh sát mới bình tĩnh lại.

Nhìn thấy Liễu Bân bị thương nặng, mặc dù Hàn Uy Phong hơi đồng cảm, nhưng trong lòng càng thêm hưng phấn.

Không sai, đây mới là Lý Thiệu Minh mà ông ấy cần tìm.

Đây mới là Lý Thiệu Minh – một trong bốn người nắm binh quyền, hô mưa gọi gió ở nước ngoài.

Ngàn quân dễ kiếm, một vị tướng khó tìm, nếu như Lý Thiệu Minh gia nhập quân đội phương Bắc của bọn họ, ông ấy dám bảo đảm, quân đội phương Bắc năm nay chắc chắn sẽ tỏa sáng trong cuộc thi đấu võ thuật của năm quân khu lớn.

“Lý Thiệu Minh, anh ta rốt cuộc là ai…”, đôi mắt của Hàn Phi Phi vô hồn, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch như tờ giấy.

Nếu như ban đầu cô ấy chỉ ngưỡng mộ Lý Thiệu Minh, vậy thì bây giờ, cô ấy nhất định đã kính nể Lý Thiệu Minh. Đây mới là cao thủ Thần Cấp. Một cú đấm có thể đánh bại vị thần trong lòng mọi người, đập tan sự tôn nghiêm lẫy lừng của chiến thần quân đội phương Bắc, họ tựa như thần thánh không chỉ trong mắt của người bình thường, mà còn trong mắt cao thủ cấp bậc Tông Sư, người như vậy mới xứng đáng trở thành cao thủ Thần Cấp.

Cô ấy bị Lý Thiệu Minh dọa sợ hãi, còn mọi người tỉnh lại sau sự chấn động, nhanh chóng chạy đến cục cảnh sát cứu Liễu Bân, liên tục đánh vào người anh ta, cơ thể vẫn không có phản ứng.

Khóe miệng của cục trưởng Lâm Dũng khô khốc, đôi mắt đờ đẫn. Phải một lúc lâu hai mắt của ông ta mới sáng trở lại: “Chắc chắn phải báo cáo với cấp trên về Lý Thiệu Minh, cục cảnh sát của chúng ta dù trả giá nào cũng phải có được nhân tài này!”

“Lý Thiệu Minh, anh ta là cao thủ Thần Cấp…”, Liễu Bân nằm trên bậc cầu thang trong cục cảnh sát, sau lưng là một vết lõm lớn, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn kinh khủng, bị Lý Thiệu Minh đánh bại, cơ thể rã rời, liên tục phun ra máu.

Sức mạnh này chắc chắn không phải cao thủ cấp bậc Tông Sư, cho dù là cao thủ Tông Sư cấp cao, cũng sẽ không làm anh ta bị thương như vậy, chỉ có cao thủ Thần Cấp mới có thể khiến anh ta không chống đỡ nổi, một khi ra tay sẽ đánh bại anh ta. Hơn nữa thực lực của Lý Thiệu Minh dường như là một cao thủ trong cảnh giới cao thủ Thần Cấp.

“Liễu Bân, cậu đã biết thực lực của Lý Thiệu Minh chưa?”, Hàn Uy Phong đột nhiên xuất hiện trước mặt Liễu Bân, đứng ngược sáng nên người khác không nhìn thấy rõ biểu cảm.

“Tôi biết rồi, anh ta là cao thủ Thần Cấp, chỉ là tôi không biết, ông Hàn, rốt cuộc Lý Thiệu Minh là ai?”, Liễu Bân lộ rõ vẻ đau đớn.

“Cậu biết Thiên Chu chứ?”, Hàn Uy Phong mỉm cười.

“Thiên Chu?”, Liễu Bân khẽ cau mày, trong đầu suy nghĩ gì đó, đột nhiên ánh mắt thay đổi: “Thiên Chu? Ông Hàn, Thiên Chu mà ông nói có phải là một trong bốn người đứng đầu của đội lính đánh thuê ở nước ngoài? Thiên Chu, Hồng Long, Chiến Chuẩn, Tử Vong Phong Xa, lẽ nào Lý Thiệu Minh là…”.

“Không sai”, Hàn Uy Phong khẽ cười.

Nghe đến đây, Liễu Bân trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Ở bên này, Lý Thiệu Minh đã lái xe tải nhỏ của anh đến trường mẫu giáo của Tiểu Bình An. Anh mặc đồng phục rằn ri, cầm một bó hoa trong tay, nói rõ ý định của mình với giáo viên trường mẫu giáo.

“Phụ huynh Lý Phong, tôi biết anh là bố của Tiểu Bình An, nhưng điều này không tốt lắm, mẹ của Tiểu Bình An mới đưa cô bé đến nhà trẻ, hơn nữa Tiểu Bình An học rất tệ, sao có thể nghỉ học không lí do được. Chúng tôi là trường mẫu giáo quý tộc tốt nhất ở trong thành phố, yêu cầu rất nghiêm khắc”, giáo viên trường mẫu giáo nhìn Lý Thiệu Minh với vẻ mặt khó xử.

“Từ Quyên, hôm nay cô rất đẹp”, Lý Thiệu Minh khẽ cười, tặng bó hoa trong tay cho cô giáo.

“Phụ huynh Lý Phong, anh làm gì vậy…”, cô giáo nhận hoa với vẻ sững sờ, đột nhiên tim đập loạn xạ.

Tướng mạo của Lý Thiệu Minh không tệ, người cao mét tám, ngũ quan thanh tú, đầu tròn tóc ngắn nhìn rất có sức sống, tuy nhiên trên mặt luôn mang vẻ nhợt nhạt. Từ khi Lý Thiệu Minh trở về sau mười mấy ngày mất tích, cô giáo trường mẫu giáo cảm nhận rõ ràng, Lý Thiệu Minh càng ngày càng hiểu chuyện, đầu tiên là đưa tiền cho mình, sau đó là tặng hoa, còn khen mình rất đẹp. Anh ta rốt cuộc muốn làm gì?

Mặc dù anh ấy là một người bố, nhưng anh ấy làm như vậy, sợ rằng mình sẽ thích anh ấy mất…

Lúc cô ta tỉnh lại và muốn nói gì với Lý Thiệu Minh, chỉ thấy Tiểu Bình An đã bị Lý Thiệu Minh đưa đi.

“Lý Phong, chú đưa tôi đi đâu?”, lên xe, Tiểu Bình An rõ ràng hơi lo lắng, dùng đôi mắt to nhìn trộm Lý Thiệu Minh.

“Đi chơi”, Lý Thiệu Minh cười với vẻ xấu xa.

“Hả?”

Lần này Lý Thiệu Minh làm không tệ, bắt được mười ba tội phạm truy nã trong một ngày một đêm, sắp nhận được tiền thưởng ba triệu hai trăm tệ từ cục cảnh sát thành phố. Còn mượn gió bẻ măng, tịch thu sáu mươi bảy mươi ngàn tiền mặt từ sáu tên tội phạm truy nã trong thành phố, thu giữ một xe tải nhỏ và một khẩu súng, đồng thời thắng được năm trăm ngàn tệ – tiền tích góp của Liễu Bân trong mười năm đi lính.

Bây giờ anh đã có năm đến sáu trăm ngàn tệ, đợi ba triệu hai tiền thưởng từ cục cảnh sát nữa, anh sẽ trở thành phú ông bạc triệu.

Việc đầu tiên sau khi kiếm được tiền chính là đưa Tiểu Bình An đi chơi, anh đã quyết định giữ lại thân phận Lý Phong, coi Hiên Tịnh Vũ là vợ của mình, đương nhiên sẽ coi Tiểu Bình An là con gái ruột của mình.

Anh đưa Tiểu Bình An đi chơi ở khu vui chơi nửa ngày, sau đó đưa cô bé dạo trung tâm thương mại, mua cho Tiểu Bình An nhiều quần áo và đồ chơi, rồi dẫn Tiểu Bình An đi ăn ở nhà hàng Tây cao cấp nhất thành phố, cho Tiểu Bình An ăn kem Haagen-Dazs đến mức nghẹn phải nôn ra ngoài.

Đến buổi tối anh mới đưa Tiểu Bình An về nhà. Tiểu Bình An chưa từng được đi chơi vui vẻ như vậy, ngồi trong xe của Lý Thiệu Minh, cô bé nói với Lý Thiệu Minh với khuôn mặt đỏ bừng: “Lý Phong, bây giờ chú đã thay đổi tốt hơn rồi…”

“Ha ha”, nghe thấy câu nói của Tiểu Bình An, Lý Thiệu Minh chỉ cười đắc ý.

Sau khi về nhà, anh để Tiểu Bình An ngồi trong phòng khách xem phim hoạt hình, rồi xả nước trong nhà tắm cho Tiểu Bình An tắm rửa, trước đây Hiên Tịnh Vũ có nhiều thành kiến với Lý Phong, kết hôn nửa năm, thậm chí không cho anh chạm vào tay Hiên Tịnh Vũ, Lý Thiệu Minh thầm nghĩ, từ khi mình đến, cư xử tốt thế này, mặc dù Hiên Tịnh Vũ không để mình lợi dụng, mình vẫn sẽ đối xử tốt với Tiểu Bình An. Nhưng Hiên Tịnh Vũ thấy mình đối xử tốt với Tiểu Bình An như vậy, chắc chắn sẽ thay đổi ấn tượng về mình. Trước đây mình đã chạm vào cô ấy một lần, có một lần sẽ có lần thứ hai, không biết tối nay có cơ hội lợi dụng sờ soạng cô ấy không.

Anh không khỏi liếc nhìn đôi tất lụa của Hiên Tịnh Vũ treo trong nhà tắm.

Trong nhà có phụ nữ, đương nhiên sẽ có quần áo của phụ nữ. Hiên Tịnh Vũ là một cô gái rất sạch sẽ, quần áo mặc hàng ngày phải giặt một lần. Lúc này đôi tất lụa của Hiên Tịnh Vũ từng mặc đang nằm yên lặng đã khô trên giá quần áo, thứ đồ nhỏ màu đen đó nhìn hấp dẫn không thể tả, khiến trong lòng Lý Thiệu Minh cảm thấy rạo rực.

Cô ấy không có mặt khi anh đánh bại Liễu Bân trưa nay, lúc đó cô ấy đang đưa Tiểu Bình An đến trường mẫu giáo, lúc anh hùng dũng như vậy mà Hiên Tịnh Vũ không nhìn thấy, khiến anh cảm thấy hơi đáng tiếc.

Đột nhiên, có tiếng mở cửa, Lý Thiệu Minh chạy ra khỏi nhà tắm.

Chỉ thấy Hiên Tịnh Vũ đang đứng trước cửa, mặc đồng phục cảnh sát phẳng phiu, đôi chân mảnh khảnh trong đôi tất màu đen, đôi môi mềm mại khép hờ, khuôn mặt xinh đẹp đang nhìn Tiểu Bình An chơi đồ chơi mới mua trong nhà, nhìn mười mấy chiếc túi quần áo mới bên cạnh Tiểu Bình An.

“Vợ ơi, em về rồi. Ha ha, trưa nay anh không có việc gì làm, nên đưa Tiểu Bình An đi chơi, đưa con bé đi mua đồ chơi và quần áo mới, ha ha, chỗ này không bao nhiêu, dù sao em là mẹ và anh là bố của con bé, anh nên đối xử tốt với con bé. Còn tiền chỉ là chuyện nhỏ, anh trước giờ chỉ coi tiền là vật ngoài thân”, Lý Thiệu Minh thầm nghĩ Hiên Tịnh Vũ chắc chắn rất ngạc nhiên, lập tức giải thích khiêm tốn với Hiên Tịnh Vũ.

Tâm trạng của Hiên Tịnh Vũ hôm qua không tốt, anh không lợi dụng được gì, hôm nay nên có cơ hội chứ?

“Lý Phong, anh qua đây”, Hiên Tịnh Vũ mỉm cười, đổi giày rồi đi vào phòng mình.

“Được”, đôi mắt của Lý Thiệu Minh đột nhiên rực sáng.

Lúc theo Hiên Tịnh Vũ vào phòng, anh không khỏi nhìn chằm chằm vào đường nét hoàn mỹ quyến rũ của Hiên Tịnh Vũ và đôi chân nhỏ mặc đôi tất màu đen của cô ấy, hình dáng của Hiên Tịnh Vũ mặc tất màu đen rất quyến rũ, đôi chân nhỏ còn tô lớp sơn móng màu đỏ thấp thoáng dưới đôi tất mỏng, khiến người khác không khỏi ham muốn.

Ngồi trên giường, Hiên Tịnh Vũ bắt chéo đôi chân, khẽ cười nhìn anh.

Tim anh đập thình thịch, cơ thể dần dần nóng lên.

“Lý Phong, tôi thấy anh rất có tiền? Gần đây không chỉ đột nhiên có một chiếc xe tải nhỏ, còn có tiền mua quà cho Tiểu Bình An, những món quà này tốn không ít phải không?”, Hiên Tịnh Vũ nói.

“Không nhiều lắm, chỉ là số tiền nhỏ. Quần áo trẻ em rẻ, đồ chơi và quần áo hôm nay của Tiểu Bình An cũng chỉ tốn hơn mười ngàn tệ”, Lý Thiệu Minh còn giữ lại hóa đơn, cố ý lấy ra xem.

Anh đối xử tốt với Tiểu Bình An như vậy, em vẫn không yêu anh sao?

“Có tiền”, Hiên Tịnh Vũ mỉm cười.

“Chắc chắn có tiền”, Lý Thiệu Minh đắc ý.

“Vậy thì trả ví tiền cho tôi?”, Hiên Tịnh Vũ khẽ cười.

“Ví tiền nào?”, Lý Thiệu Minh sững sờ.

“Ví tiền của tôi, Lý Phong, mấy ngày trước anh trộm tiền của tôi phải không?”, ánh mắt của Hiên Tịnh Vũ dần trở nên lạnh lùng.

Nghe Hiên Tịnh Vũ nói vậy, Lý Thiệu Minh cạn lời…

Anh chợt nhớ ra, thật sự anh đã lấy ví tiền của cô ấy, lúc anh và cô ấy về nhà, vì Tiểu Bình An nói đói bụng, trên người của anh không có tiền, tiện tay cầm ví tiền của Hiên Tịnh Vũ đi mua cho Tiểu Bình An hai phần gà KFC.

Lẽ nào, cô ấy cho rằng tiền của anh là…

“Lý Phong, mặt của anh càng ngày càng dày, lại lấy trộm tiền của phụ nữ để lấy lòng con cái. Ha ha, anh thật sự khiến tôi phải nhìn anh bằng ánh mắt khác”, Hiên Tịnh Vũ chế giễu, trong mặt lộ ra vẻ chán ghét.

Nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Hiên Tịnh Vũ, Lý Thiệu Minh không biết nên làm thế nào…

—————————–