Chương 6: Xin lỗi, tôi từ chối!
Lý Thiệu Minh chỉ cảm thấy như bị tắc nghẹn l*иg ngực, suýt chút nữa ói ra máu.
Nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt tuyệt đẹp của Hiên Tịnh Vũ, trên mặt anh đột nhiên lộ ra vẻ bất lực.
Ngày đầu tiên gặp Hiên Tịnh Vũ anh đã từng nói mình tên là Lý Thiệu Minh, không phải Lý Phong. Nhưng Hiên Tịnh Vũ lại chỉ nhớ tên anh là Lý Phong, chứ không nhớ cái tên Lý Thiệu Minh. Cô cho rằng trước mặt cô chỉ là Lý Phong, căn bản không thể so sánh với Lý Thiệu Minh mà Hàn Phi Phi nói. Trên thực tế, anh chính là Lý Thiệu Minh, và Lý Thiệu Minh chính là anh. Lý Phong thật sự đã trốn đi, anh thay thế thân phận của Lý Phong, Lý Phong hay Lý Thiệu Minh đều là anh.
“Nếu tôi nói tôi là Lý Thiệu Minh, cô có tin không?”, Lý Thiệu Minh suy nghĩ một lát rồi lập tức nói với Hiên Tịnh Vũ.
“Tôi tin, anh chính là Lý Thiệu Minh. Những tội phạm bị truy nã đang ở đồn cảnh sát kia đều là do anh bắt được, anh thì giỏi rồi…”, Hiên Tịnh Vũ hơi nhếch khóe miệng lên, tỏ vẻ chán ghét Lý Thiệu Minh. Sau đó, cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, nói với Tiếu Bình An: “Mẹ không ăn nữa, con ăn xong cơm rồi đi tắm nhé”.
“Vâng”, Tiểu Bình An nhìn Lý Thiệu Minh chằm chằm với đôi mắt to và nhẹ nhàng gật đầu.
Hiên Tịnh Vũ bước về phòng, Lý Thiệu Minh gần như tức điên lên khi nhìn vào cánh cửa đóng kín của Hiên Tịnh Vũ. Anh đã là một người mạnh mẽ đỉnh cao đẳng cấp thế giới, đã xem nhẹ vinh quang, danh lợi, phú quý từ lâu, nhưng ở trước mặt cô gái Hiên Tịnh Vũ này, anh vẫn không khỏi bị dấy lên cảm giác về lòng hư vinh. Và khi anh càng nghĩ đến việc thể hiện mình, Hiên TịnhVũ lại càng không cho anh cơ hội.
Anh thầm nghĩ rằng cô cứ chờ đấy, sớm muộn rồi tôi cũng sẽ cho cô biết thực lực của tôi. Nếu như cô biết thực lực của tôi, không biết có phải sẽ bình tĩnh giống như bây giờ, không biết cô sẽ có biểu hiện ra sao.
Dần dần, Lý Thiệu Minh không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ khi nghĩ đến cảnh tượng anh Hiên Tịnh Vũ ở trong phòng bệnh.
Cũng không biết tại sao, Hiên Tịnh Vũ càng lạnh lùng cao ngạo, anh lại càng muốn có được cô.
“Lý Phong, ngày trước bài tập của tôi đều là do chú viết thay, tuy rằng chữ của chú xấu, hơn nữa suốt ngày làm sai bài tập của tôi, nhưng tôi không ghét bỏ chú, chú có thể giúp tôi làm bài tập được không?”, Tiểu Bình An khẽ kéo vạt áo của Lý Thiệu Minh.
“Tự mình viết đi”, suy nghĩ của Lý Thiệu Minh đột nhiên bị gián đoạn, anh cau mày liếc nhìn Tiểu Bình An.
“Ơ…”, cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Bình An dề ra tủi thân, đây mới chính là bố ruột.
Đêm đó, Lý Thiệu Minh nằm một mình trong căn phòng nhỏ, anh không ngủ được. Nghĩ đến việc có một người đẹp tuyệt trần đang ngủ ở phòng bên, anh buộc phải vận nội lực để chống lại sự rạo rực ham muốn trong cơ thể mình.
Sáng hôm sau, sáu trong số mười ba tội phạm bị truy nã còn lại đều bị trói và bị bỏ lại trước cổng cục cảnh sát.
Lý Thiệu Minh và Hàn Phi Phi đã có một ván cược nhỏ là bắt được tất cả tội phạm bị truy nã trong vòng ba ngày. Tuy nhiên, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, anh đã bắt được toàn bộ số tội phạm bị truy nã.
Toàn bộ đồn cảnh sát đều bị sốc, Hàn Uy Phong, Liễu Bân, cục trưởng, Hàn Phi Phi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự và tất cả cảnh sát khác đều ngạc nhiên nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt như nhìn thấy quái vật.
Vẻ mặt Lý Thiệu Minh bình tĩnh, cầm máy tính trong tay ấn nhẹ: “Tổng cộng có mười ba tên tội phạm bị truy nã, hai tên bị truy nã cấp năm trăm nghìn tệ, ba tên bị truy nã cấp ba trăm nghìn tệ, năm tên bị truy nã cấp hai trăm nghìn, ba tên tội phạm bị truy nã cấp một trăm nghìn nữa, tổng cộng là ba triệu hai, xin hãy trả tiền cho tôi”.
“Ấy này, mười ba tên tội phạm bị truy nã này đã trốn thoát trong suốt bảy tám năm, một số đã trốn ra đảo. Những người này đã ẩn danh nhiều năm như vậy. Sau nhiều năm tìm kiếm chúng tôi vẫn không tìm thấy họ. Làm thế nào cậu tìm được họ vậy?”, vẻ mặt của đội trưởng đội cảnh sát hình sự thay đổi, anh ta vội hỏi.
“Bí mật kinh doanh, thứ lỗi cho tôi không thể nói”, Lý Thiệu Minh dửng dưng nói.
“Thật đẹp trai, giống hệt thợ săn tiền thưởng trong phim!”, Hàn Phi Phi nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt khác thường, thay đổi hẳn vẻ lạnh lùng trước đây. Sau đó hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy khuôn mặt thanh tú đầy vẻ ngưỡng mộ: “Anh Lý Thiệu Minh, anh thật đẹp trai, tôi rất hâm mộ anh. Tôi có thể tôn anh làm thầy được không? Kiểu quét sàn, rửa bát và làm ấm giường đó!”
“Ha ha…”, Lý Thiệu Minh đột nhiên lộ ra vẻ ngượng ngùng.
“Phi Phi, đừng lộn xộn”, Hàn Uy Phong cau mày nói nhỏ với Hàn Phi Phi. Sau đó, ông nhìn sáu tên tội phạm bị truy nã đang ở trên mặt đất và tự nhủ: “Có thật là cậu ta không? Bắt được mười ba tên tội phạm trốn gần chục năm chỉ trong một ngày một đêm. Nếu là cậu ta, chắc chắn có thể làm được…”.
“Điều này là không thể!”, Liễu Bân nhíu mày thật chặt, trầm giọng nói.
Liễu Bân làphụ tá thân cận bên cạnh Hàn Uy Phong với quân hàm thiếu tá, đã từng tham gia khổ luyện suốt ba năm ở một trong năm đội đặc chủng binh lớn nhất của Hoa Hạ, ngoài thân phận hiện giờ là bảo vệ Hàn Uy Phong ra, anh ta còn là một phó sĩ quan huấn luyện của Đội đặc chủng binh đặc khu quân sự tỉnh. Anh ta rất giỏi võ, đã từng một phát đánh gục quán quân võ thuật cấp quốc gia tại trận. Theo như anh ta thấy, việc truy bắt mười ba tên tội phạm bị truy nã khắp thế giới trong một ngày một đêm là nhiệm vụ bất khả thi.
Ngay cả khi Biệt đội Thần Thánh của Hoa Hạ đích thân ra tay, họ cũng khó có thể hoàn thành nhiệm vụ này chỉ trong một ngày một đêm.
Biệt đội Thần Thánh là một tiểu đội thực thi pháp luật hàng đầu của Hoa Hạ, bao gồm những chuyên gia hàng đầu được lựa chọn ra từ trong quân đội và cục cảnh sát trên cả nước. Theo anh ta thấy, những người trong Biệt đội Thần Thánh này đã là quái vật rồi, năng lực của người tên là Lý Thiệu Minh này sao có thể vượt qua cả họ được chứ.
“Không cần biết là có thể hay không, tôi cũng đã làm được rồi. Khi nào thì các anh đưa tôi ba triệu hai tiền thưởng? Tôi không nhận chuyển khoản và séc, chỉ nhận tiền mặt”, Lý Thiệu Minh thản nhiên nói.
“Tôi sẽ nộp đơn yêu cầu lên cấp trên và đảm bảo sẽ đưa tiền mặt cho cậu trong vòng ba ngày”, cục trưởng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lập tức nói với Lý Thiệu Minh.
“Được, ba ngày sau, tôi sẽ đến lấy tiền thưởng của mình”, Lý Thiệu Minh quay người đi về phía chiếc xe tải nhỏ.
“Chờ một chút!”, đột nhiên, Hàn Uy Phong lớn tiếng nói với Lý Thiệu Minh.
“Hả?” Lý Thiệu Minh quay người lại.
Lúc này, Hàn Uy Phong đang mặc một bộ quân phục thẳng tắp, dáng vẻ đứng đắn và nghiêm túc nhanh chóng thay đổi. Ông ấy đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng lúc này dáng vẻ ngượng nghịu trông như cô gái mới mười sáu, mười bảy tuổi. Ông nhìn thẳng Lý Thiệu Minh với đôi mắt sáng ngời rồi khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Người anh em này, tôi có một yêu cầu không phải cho lắm, không biết cậu có thể đồng ý được hay không”.
“Ông nói đi”, Lý Thiệu Minh nói.
“Bởi vì năng lực của cậu rất nổi trội, tổ chức chúng tôi khát khao thu nạp nhân tài, mỗi năm sở cảnh sát và quân đội đều có một số chỉ tiêu tuyển chọn đặc biệt, chuyên để mời những người có năng lực đặc biệt gia nhập. Ông già này hy vọng cậu có thể gia nhập quân đội của chúng tôi, mang hào quang và nhiệt huyết của mình cống hiến cho đất nước. Còn về vấn đề đãi ngộ thì tùy cậu đưa ra yêu cầu”, Hàn Uy Phong siết chặt hai tay vào nhau, cảm thấy vô cùng lo lắng.
Ông ấy đã xác định được rằng người thanh niên trước mặt mình đây chính là Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh, cái tên này quá nổi tiếng, mặc dù chỉ từng nhìn thấy phần nghiêng khuôn mặt của Lý Thiệu Minh trong video, nhưng ông ấy tin rằng người thanh niên trước mặt mình chính là Lý Thiệu Minh – chiến sĩ đẳng cấp thế giới và bất khả chiến bại!
Ông ấy có thể đảm bảo rằng chỉ cần Lý Thiệu Minh gia nhập quân đội, cậu ta sẽ trở thành thiếu tướng chỉ trong hai năm.
“Xin lỗi, tôi từ chối”, Lý Thiệu Minh nhẹ nhàng lắc đầu.
—————————–