Nhà họ Lục thuộc gia tộc Đan Sư là một trong bốn gia tộc lớn của võ lâm.
La Vĩnh Liệt kinh ngạc nhìn người thanh niên trước mặt, trái tim của hắn lập tức trở nên nguội lạnh, giống như chìm xuống đáy hồ yên tĩnh.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ người thanh niên đứng trước mặt mình không chỉ là một cao thủ thần cấp có võ công tuyệt thế, mà anh còn có xuất thân nổi bật đến như vậy, là con cháu của gia tộc Đan Sư.
Hắn biết gia chủ nhà họ Lục dùng cả cuộc đời để luyện đan lại mắc một căn bệnh nặng, sức khỏe ngày càng yếu đi, ông ấy cũng có kế hoạch rút lui khỏi giang hồ, đang sai người đi tìm đứa cháu ngoại đã ra nước ngoài bảy năm trước, muốn truyền chức vị gia chủ của ông ấy cho người đó?
Người này chính là cháu ngoại của ông Lục!
“Anh họ Lý, tên Thiệu Minh, Lý Thiệu Minh đúng chứ?”, khuôn mặt La Vĩnh Liệt đỏ bừng, còn đổ rất nhiều mồ hôi trên trán, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Ha ha, tôi đã nói tên của mình rất nhiều lần rồi, anh không nhớ sao?”, Lý Thiệu Minh cười nói.
“Vậy chắc anh cũng biết, ông ngoại của anh?”, giọng nói của La Vĩnh Liệt đột ngột dừng lại.
“Ông ngoại tôi làm sao?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Không có gì”, La Vĩnh Liệt nhíu mày thật chặt, cúi đầu im lặng.
Xem ra anh vẫn chưa biết những thay đổi lớn sắp xảy ra trong gia tộc của mình. Nhà họ Lục là một trong bốn gia tộc lớn trong võ lâm, địa vị nổi bật trên giang hồ, có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn trong giới võ thuật. Gia chủ của nhà họ Lục là Lục Kim Đan, là đệ nhất anh hùng, văn võ song toàn, được mọi người ngưỡng mộ. Ông ấy có thể có địa vị như vậy, cuộc đời này cũng được coi là hoàn hảo. Ông ấy có bảy người con, nhưng tất cả đều là con gái. Mà bảy người con gái này của ông ấy cũng chỉ sinh ra những đứa cháu gái, chỉ có mình Lý Thiệu Minh là cháu trai.
Gia đình có ít đàn ông, điều này thật sự là rất khó khăn với một gia tộc bề thế. Khi Lý Thiệu Minh ra đời, ông Lục nghĩ rằng cuộc đời này của ông ấy không có con trai, may mắn lắm mới có được Lý Thiệu Minh.. Ông ấy sợ ông trời sẽ cướp đi đứa cháu trai duy nhất này, cho nên ông ấy đã đặt cho anh một cái tên nghe như tên con gái, với hy vọng anh có thể bình an trưởng thành. Bây giờ ông ấy cũng đã lớn tuổi, gánh vác cai quản nhà họ Lý càng ngày càng khó khăn hơn, ông ấy muốn nhường lại chức vị gia chủ, cho nên đang phái người đi tìm kiếm đứa cháu trai duy nhất này.
Hiên Tịnh Vũ đã từng nói Lý Thiệu Minh không hiểu thế nào là giàu sang quyền thế. Nhưng cô lại không hề hay biết anh chính là người được sinh ra trong một gia đình giàu có, anh hiểu rõ sự giàu có hơn bất kì ai. Lúc này bởi vì cháu trai duy nhất của nhà họ Lục mất tích, nhà họ Lục là một gia tộc có địa vị nổi tiếng trong giới võ lâm, cho nên cũng có khối tài sản rất khổng lồ. Những đứa con của ông Lục đều muốn có được khối tài sản này, sáu người con gái của nhà họ Lục đều đang đối đầu với nhau rất gay gắt. Bởi vì bố mẹ của Lý Thiệu Minh sinh anh trong lúc bỏ trốn, bố của Lý Thiệu Minh là một doanh nhân điều hành một tập đoàn, cho nên ông nội của anh vẫn luôn xem thường người phụ nữ giang hồ như mẹ của anh, con trai được coi trọng nhờ mẹ, trong nhà của ông nội không hề thiếu con trai, từ nhỏ đến lớn ông nội đều không thích Lý Thiệu Minh, điều này khiến Lý Thiệu Minh rất hận nhà họ Lý. Đến năm anh mười tám tuổi, bởi vì sự tức giận dồn nén quá lâu, cuối cùng anh quyết định rời nhà họ Lý bỏ đi nước ngoài ra sức làm việc.
Nhà họ Lý làm mất đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Lục, từ đó khiến cho quan hệ của nhà họ Lục và nhà họ Lý cũng trở nên vô cùng căng thẳng.
La Vĩnh Liệt là người trong giang hồ, đương nhiên hắn cũng biết được những chuyện lớn của gia tộc giàu có này. Còn về tình hình hiện nay gia đình của Lý Thiệu Minh như thế nào thì hắn lựa chọn im lặng. Hắn nhìn thấy sự lạnh lùng trong ánh mắt Lý Thiệu Minh, hắn cũng biết rằng Lý Thiệu Minh là người sẽ không bao giờ nhẹ tay với một kẻ làm việc xấu như hắn. Lý Thiệu Minh là người nói được làm được, nếu anh nói muốn phế bỏ đi đôi tay đôi chân này của hắn, thì anh nhất định sẽ phế bỏ.
Lý Thiệu Minh, hôm nay lẽ ra tôi đã trốn thoát ra nước ngoài một cách suôn sẻ, sau đó ở nước ngoài sống một cuộc đời hạnh phúc. Nhưng anh là người thích xen vào chuyện người khác, hại tôi bị lọt lưới. Ở Hoa Hạ tôi đã phạm phải rất nhiều vụ gϊếŧ người, lọt vào tay cảnh sát thì chỉ có con đường chết mà thôi. Nhưng trước lúc tôi phải chết, anh lại không muốn tôi được chết dễ dàng. Anh hại tôi thê thảm như vậy, thì sao tôi có thể buông tha cho anh được, tôi phải khiến anh mất đi cuộc sống giàu sang quyền thế.
Gia đình của anh xảy ra chuyện gì, anh đều không biết gì đúng chứ? Tôi cũng sẽ không nói cho anh, chờ đến khi anh trở về gia tộc, thì anh cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn chức vị gia chủ của nhà họ Lục lọt vào tay người khác.
Dần dần, ánh mắt của La Vĩnh Liệt hiện lên sự thù hận căm phẫn.
“Đến lúc chết cũng không chịu ăn năn hối hận”, Lý Thiệu Minh nở nụ cười nhạt, đột nhiên tạo nên một luồng chân khí đánh lên bả vai của La Vĩnh Liệt.
“A”, toàn thân La Vĩnh Liệt lập tức bị luồng chân khí mạnh mẽ đánh bay ra xa, lăn nhào mấy vòng trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Cao thủ thần cấp là gì? Thực lực của họ vượt quá sức tưởng tượng của người thường, họ giống như thần thánh trong mắt người bình thường. Chân khí phóng ra ngoài có thể so sánh với pháo đại bác, luồng chân khí mà Lý Thiệu Minh vừa đánh chỉ sử dụng bảy phần sức lực, đã khiến cho một vai của La Vĩnh Liệt bị đánh gãy.
Anh là người đã nói là làm, anh nói rằng phải phế bỏ đôi tay đôi chân của La Vĩnh Liệt thì anh nhất định sẽ phế bỏ. Anh không hề cảm thấy thông cảm thương xót cho loại người xấu xa như La Vĩnh Liệt.
Nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của Lý Thiệu Minh, Hàn Phi Phi, Liễu Bân và đội trưởng đội cảnh sát hình sự đều cảm thấy ớn lạnh. Chẳng trách anh có thể bôn ba tung hoành ngang dọc ở nước ngoài nhiều năm như vậy, anh ra tay tàn nhẫn, chắc chỉ trong vài trận chiến liền giành được danh tiếng. Kẻ thù của anh biết anh ra tay tàn nhẫn như vậy, thì còn có ai dám mạo hiểm tấn công? Lính đánh thuê vẫn luôn là người rất tàn nhẫn, anh tàn nhẫn hơn nhiều so với lính đánh thuê bình thường, anh là ác quỷ trong số những người lính đánh thuê.
“Nhẫn nhịn đi, vẫn còn một tay và hai cái chân nữa”, Lý Thiệu Minh tiến lên vài bước, tiếp tục tập trung chân khí vào lòng bàn tay.
“Anh Lý, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, xin anh hãy tha cho tôi, không phải, là cầu xin anh hãy gϊếŧ tôi luôn đi, đừng dày vò tôi thêm nữa”, La Vĩnh Liệt khóc thét lên, hắn không chịu nổi nữa đến mức bật khóc, nằm trên mặt đất cầu xin Lý Thiệu Minh.
Hắn lọt vào tay của cảnh sát thì chắc chắn sẽ phải chết, nhưng trước khi chết còn phải chịu nhiều dày vò như thế này.
“Tôi nói rồi, trên đời này không có thuốc chữa hối hận”, trong ánh mắt của Lý Thiệu Minh mờ ảo xuất hiện một ánh sáng màu đen, một luồng khí màu đen nồng đậm dần dần tích tụ lại trong lòng bàn tay của anh.
Hắn nghĩ gì khi gϊếŧ hại vợ và con gái của người khác? Loại người độc ác như hắn hoàn toàn không đáng được thương hại.
Hiên Tịnh Vũ ở một bên vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này, Lý Thiệu Minh chỉ khẽ cười nhìn cô.
“A di đà phật”, đột nhiên từ trong bóng tối vang đến một giọng nói ôn hòa dễ nghe, giọng nói không lớn nhưng lại có khí phách lớn, trong giọng nói tràn ngập chân khí.
Nghe thấy giọng nói này, Lý Thiệu Minh thu lại luồng chân khí trong lòng bàn tay, nhìn về phía có giọng nói phát ra.
Chín nhà sư mặc áo cà sa bước ra từ trong bóng tối, tất cả bọn họ đều mặc áo cà sa màu vàng, trong tay cầm gậy thiền trượng màu vàng. Lý Thiệu Minh nhìn qua một lượt, ánh mắt khẽ thay đổi, trong số chín nhà sư này, lại có năm người là cao thủ tông sư cấp trung, ba người là cao thủ tông sư cấp cao và một người là cao thủ thần cấp.
Là người của phái Thiếu Lâm.
“A di đà phật, trình độ võ thuật của vị thí chủ này rất cao, khiến bần tăng vô cùng ngưỡng mộ. Người xuất gia không nói dối, cũng không nói xằng bậy, bần tăng cũng không dài dòng nữa”, người có trình độ cao thủ thần cấp mỉm cười nhìn Lý Thiệu Minh, hai tay chắp lại: “Tên La Vĩnh Liệt này là đồ đệ của phái Thiếu Lâm của chúng tôi bỏ trốn, hắn là người lanh lợi, xảo quyệt, hai năm qua đã đánh thương rất nhiều cao thủ phái Thiếu Lâm của chúng tôi, tội ác nghiêm trọng, chúng tôi vẫn luôn giăng lưới thu tóm hắn. Nay lại được thí chủ bắt giữ, bần tăng có lời yêu cầu quá đáng, không biết thí chủ có thể giao lại hắn cho phái Thiếu Lâm của chúng tôi được không, để bần tăng dẫn về phái Thiếu Lâm xử lý? Bần tăng sẵn sàng kết duyên này với thí chủ, nếu tương lai thí chủ cần giúp đỡ, phái Thiếu Lâm của chúng tôi rất sẵn lòng ra tay trợ giúp”.
“Giao La Vĩnh Liệt cho tôi”, một cơn gió thổi qua, một thanh niên mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện trước mặt Lý Thiệu Minh, giơ bàn tay phải về phía Lý Thiệu Minh.
Nhìn thấy người thanh niên này, sắc mặt của Hàn Phi Phi, Liễu Bân và đội trưởng đội hình sự thay đổi rõ rệt, ngay cả sắc mặt của Hiên Tịnh Vũ cũng không khỏi thay đổi.
Người thanh niên này mặc đồng phục cảnh sát thẳng tắp, mỗi bên vai có một ngôi sao, vẻ mặt lạnh lùng, trên người toát ra luồng hơi thở đặc biệt mà các cao thủ nên có.
Anh ta là thành viên Biệt đội Thần Thánh của lực lượng cảnh sát hàng đầu Hoa Hạ!
Biệt đội Thần Thánh tổng cộng có bảy cao thủ, tất cả đều là cao thủ thần cấp, được chọn lọc từ nhiều bộ phận khác nhau ở Hoa Hạ, tất cả đều là người tài giỏi được lựa chọn với tỷ lệ một phần một tỷ. Đây là lần đầu tiên Hàn Phi Phi, Liễu Bân, đội trưởng cảnh sát hình sự và Hiên Tịnh Vũ nhìn thấy người của Biệt đội Thần Thánh, La Vĩnh Liệt lại có thể khiến cho người của Biệt đội Thần Thánh xuất hiện, điều này khiến bọn họ đều kinh ngạc.
Tất cả thành viên trong Biệt đội Thần Thánh đều được hưởng đãi ngộ của cấp bộ, bọn họ có khả năng điều động quân đội, chịu trách nhiệm xử lý giải quyết những vụ án khó nhất của Hoa Hạ, họ có quyền lực rất lớn ở Hoa Hạ.
Bây giờ Lý Thiệu Minh muốn chặt gãy hai chân hai tay của La Vĩnh Liệt, mà cao thủ của phái Thiếu Lâm và thành viên của Biệt đội Thần Thánh đều vội vàng đến đòi người, điều này khiến anh không khỏi nhíu mày.
“Thí chủ, cậu đã lập được công rồi, tên La Vĩnh Liệt này là đồ đệ bỏ trốn của phái Thiếu Lâm chúng tôi, xin cậu hãy giao La Vĩnh Liệt lại cho chúng tôi”, vị cao thủ của phái Thiếu Lâm mỉm cười nói.
“Lý Thiệu Minh, cấp trên yêu cầu chúng tôi phải giải quyết vụ án trong vòng ba ngày, hôm nay vừa vặn là ngày thứ ba rồi, mong anh hãy giao lại La Vĩnh Liệt cho chúng tôi”, sắc mặt của người thanh niên kia không thay đổi.
Nghe thấy những lời này của bọn họ, Lý Thiệu Minh lại cau mày nhìn tên La Vĩnh Liệt ở trước mặt.
La Vĩnh Liệt nhìn thấy tất cả cao thủ của phái Thiếu Lâm và thành viên của Biệt đội Thần Thánh đều đang đến yêu cầu giao hắn cho bọn họ, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dần dần lộ ra vẻ gian xảo.
Chỉ cần hắn lọt vào tay cao thủ của phái Thiếu Lâm và Biệt đội Thần Thánh, thì trước khi chết hắn sẽ không phải chịu dày vò đau đớn nữa. Tên Lý Thiệu Minh này muốn chặt gãy chân tay của hắn sao? Cứ chờ đi!
Đột nhiên, Lý Thiệu Minh đánh gãy bả vai còn lại của hắn.
“Lý Thiệu Minh, cậu làm gì vậy?”, sắc mặt của những vị cao thủ phái Thiếu Lâm và thành viên của Biệt đội Thần Thánh lập tức thay đổi rõ rệt.
“Lý Thiệu Minh tôi là người đã nói là làm, tôi đã nói là phải đánh gãy tay chân của hắn thì nhất định phải đánh gãy”, dần dần, Lý Thiệu Minh tập trung luồng khí đen trong lòng bàn tay.
Nghe thấy Lý Thiệu Minh nói vậy, sắc mặt của cao thủ phái Thiếu Lâm và thành viên của Biệt đội Thần Thánh đều thay đổi…
—————————–