Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 103: Tư Cựu Phú

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay sau đó, những tràng pháo tay nồng nhiệt của khán giả vang lên.

Một số khách mời đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mỉm cười nhìn Hàn Phúc Giả, bày tỏ sự tôn trọng đối với bữa tiệc đấu giá từ thiện.

Bữa tiệc đấu giá từ thiện tối nay, tất cả khách mời đều được xếp chỗ ngồi. Toàn bộ khán phòng được chia thành ba hàng, mỗi hàng năm ghế ngồi. Thanh Phong cùng Hàn Bân ngồi ở hàng đầu tiên của hàng giữa, và đám đệ tử của ông ta đều đứng ở phía sau khán phòng. Cửu Văn Long và Quỷ Đói ngồi ở hàng ghế đầu bên phải, tất cả người của hắn đều đứng ở phía sau.

Địa vị của Hàn Vũ Triết không cao, năm nay bố hắn kiếm được ít tiền, thuộc diện mới nổi nên hắn miễn cưỡng lắm mới chen chân được vào hàng ghế cuối cùng.

Lý Thiệu Minh ngồi ở hàng đầu bên trái. Bên cạnh anh là Hiên Tịnh Vũ, Tiểu Bình An, còn Đường Tuyết Kỳ, Cuồng Phong, Heo Rừng, Đoàn Bội Bội, Vương Giai Nặc và anh Hổ ngồi phía sau anh. Lúc trước khi anh Hổ đi theo Tôn Thiếu Kiệt thì chỉ đủ tư cách đứng phía sau. Giờ phút này, anh ta cùng phe với Lý Thiệu Minh nên được ngồi ở hàng thứ hai, anh ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Được ngồi cùng với các ông lớn ở thành phố cảng biển, hơn nữa còn ngồi trên hàng ghế đầu, đỉnh cao của cuộc đời cũng chỉ đến thế thôi.

Khi bữa tiệc đấu giá từ thiện bắt đầu, không biết ông Hàn và Liễu Bân bước vào từ lúc nào. Ông ấy mặc một bộ quân phục cũ giản dị với nụ cười dễ mến, ngồi cùng với Liễu Bân một cách khiêm tốn ở hàng ghế sau.

Hàn Phi Phi, Lâm Tuyết Tình và một số người giàu có nhất ở thành phố cảng biển đều đang ngồi ở bên phía Thanh Phong và Quỷ Đói.

“Hôm nay tôi nhất định sẽ đấu giá được món đồ cổ đầu tiên! Lý Phong, chắc chắn hắn không thể mua nổi một cái bô!”, Hàn Vũ Triết ngồi ở đằng sau, hắn nói với Thẩm Sơ Hạ và hai cô gái ở phía sau mình.

Hắn bị Lý Thiệu Minh tát một cái nên vô cùng tức giận, hắn đã quyết tâm trả thù, muốn so tiền với Lý Thiệu Minh.

“Anh Hàn, Lý Phong sao có thể so với anh được? Bữa tiệc đấu giá từ thiện này, toàn bộ số tiền kiếm được đều sẽ dùng làm từ thiện. Lý Phong keo kiệt như vậy, lại còn nghèo nữa, đừng nói là một cái bô, sợ là hắn còn không mua nổi cái tã lót ấy chứ”, một đứa con gái cười đểu.

“Lần trước ở buổi tụ tập bạn học, anh Hàn đã bỏ ra mấy nghìn tệ mời mọi người ăn tối. Anh ra tay hào phóng như vậy, Lý Phong có thể làm được không?”, đứa con gái còn lại nhếch mép.

“Phải đó”, Thẩm Sơ Hạ cũng cười.

Cô ta chỉ cần duy trì tốt mối quan hệ ngoài mặt với Lý Thiệu Minh là được, không được đắc tội với Đoàn Bội Bội. Trong mắt cô ta, Hàn Vũ Triết mới là người thực sự đáng để xu nịnh.

“Cảm ơn các vị đã ủng hộ, cảm ơn các vị đã nể mặt Hàn mỗ tôi. Hàn mỗ bất tài mà lại được nhiều bạn tốt yêu mến như vậy. Hàn mỗ làm từ thiện nhiều năm như vậy rồi, cũng không có lý tưởng gì lớn lao, chỉ muốn đóng góp phần nào cho sự nghiệp làm từ thiện mà thôi. Tất cả số tiền có được trong buổi đấu giá hôm nay, Hàn mỗ sẽ không tiếc công sức để dùng cho việc từ thiện, giúp đỡ những người bạn đang gặp khó khăn, tôi ở đây để cảm ơn các vị”, Hàn Phúc Giả diện một bộ vest chỉnh tề và khom sâu lưng đứng trên sân khấu để bày tỏ sự cảm kích sâu sắc tới các khách mời.

Lại có một tràng pháo tay nồng nhiệt của khán giả vang lên.

Khi ở nước ngoài, Lý Thiệu Minh cũng thường dùng tiền để làm từ thiện, khi đến chiến trường Châu Phi, anh đã giúp đỡ nhiều người dân phải di tản vì chiến tranh ở đó. Anh là người tốt, nhìn thấy Hàn Phúc Giả chân thành làm từ thiện, trong mắt anh ấy không khỏi lộ ra vẻ cảm kích, nhẹ nhàng vỗ tay khi ngồi ở hàng ghế VIP.

“Theo thông lệ, mỗi lần đấu giá vật phẩm đầu tiên, chúng ta sẽ mang ra một bảo vật tốt, và cuộc đấu giá này cũng không ngoại lệ. Hàn mỗ cảm ơn nhà họ Lâm, món đồ quý giá đầu tiên trong buổi đấu giá hôm nay được quyên tặng bởi quý khách mời là cô Lâm Tuyết Tình. Bức phú này là Tư Cựu Phú, bút tích của Hướng Tú – một trong số bảy nhà hiền triết Trúc Lâm, giá khởi điểm là tám triệu tệ”.

Sau khi Hàn Phúc Giả dứt lời, rất nhiều người giàu có có mặt lập tức nổi lên hứng thú, họ đều lũ lượt nhìn vào chữ Khải đẹp mắt do một cô gái xinh đẹp mang ra.

Nhiều người kinh ngạc nhìn Lâm Tuyết Tình, họ không ngờ nhà họ Lâm ở tỉnh lỵ lại hào phóng đến mức quyên tặng một bức bút tích nổi tiếng như vậy.

“Chín triệu!”, một người đàn ông giàu có nhẹ nhàng giơ thẻ trong tay lên, tỏ ý rất thích bút tích của nhà hiền triết nổi tiếng này.

“Chín triệu rưỡi”, một người giàu khác giơ thẻ.

Hàn Vũ Triết còn định giả bộ ngầu ở buổi tiệc đấu giá từ thiện, là người đầu tiên đấu giá được, nhưng khi nghe tùy tiện một bức bút tích mà đã bán được chín triệu rưỡi liền lập tức ngẩn người.

Sắc mặt của Thẩm Sơ Hạ và hai cô gái đứng sau lưng Hàn Vũ Triết nhanh chóng trắng bệch.

Họ đều có chiều cao và ngoại hình khá tốt, trang điểm và mặc đẹp cũng khá khí chất. Đây là lần đầu tiên họ làm việc ở một nơi cao cấp như vậy, nhìn thấy những người giàu này vung tay ra đã là hàng chục triệu, họ đột nhiên cảm thấy khó hiểu đối với thế giới của những người giàu có này.

Ba người họ có cộng lại với nhau chắc cũng không có giá bằng một nửa tờ giấy đó.

“Mười lăm triệu”, đột nhiên bàn tay ngọc ngà của Lâm Tuyết Tình nhẹ nhàng giơ lên.

“Cái gì?”, các khách mời thấy cô chủ của nhà họ Lâm giơ tay lên liền không ngừng xuýt xoa.

Tối nay, nhà họ Lâm tự mình quyên tặng bức phú này, nhưng Lâm Tuyết Tình lại ra tay mua lại chính bút tích mà nhà mình đã quyên ra. Điều này đồng nghĩa với việc thứ mà cô ta quyên tặng không phải là chữ mà là mười lăm triệu trần trụi.

Nhiều người bất ngờ nhìn Lâm Tuyết Tình.

“Chỉ là làm việc thiện thôi mà. Nhà họ Lâm chúng tôi chưa bao giờ keo kiệt tiền bạc, trước giờ chúng tôi luôn ủng hộ sự nghiệp của chú Hàn và thích làm việc thiện như chú Hàn”, Lâm Tuyết Tình mỉm cười.

Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Tuyết Tình, ánh mắt của Đoàn Bội Bội và Vương Giai Nặc, anh Hổ có chút thay đổi, Hiên Tịnh Vũ cũng không kiềm được đưa mắt nhìn cô ta một cái.

Không ít người thầm cảm thán.

Trọc phú nhà họ Lâm ở tỉnh lỵ.

“Anh Minh, tại sao chúng ta không mua bức thư pháp này? Bảo vật đầu tiên được bán trong cuộc đấu giá này giống như vật quý được công chúng bán đấu giá trong các bộ phim. Nếu chúng ta mua được nó, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đánh giá chúng ta cao hơn, có thể tỏ vẻ ngầu. Chúng ta mang thực lực của mình ra chắc là có thể khiến cho đám người ra vẻ kia câm miệng lại”, Heo Rừng ngồi phía sau Lý Thiệu Minh, khi nói không khỏi liếc nhìn Hàn Bân.

Anh ta khinh thường bộ dạng kiêu ngạo của Hàn Bân, chỉ muốn đánh vào mặt hắn.

“Không cần thiết, Tuyết Kỳ, cô cũng đừng mua”, Lý Thiệu Minh nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ớ?”, Đường Tuyết Kỳ thực sự rất muốn so tài với Lâm Tuyết Tình, cô ta rất ngạc nhiên khi nghe thấy những lời của Lý Thiệu Minh nói.”Nhà họ Lâm muốn thể diện, thì chúng ta tặng thể diện cho cô ta là được, không cần phải so giá với cô ta khiến nhà họ Lâm mất mặt. Hơn nữa bức phú này cũng không đáng giá mười lăm triệu. Bức Tư Cựu Phú này có lẽ là một trong số nhiều bài luyện bút của Hướng Tú. Hiện giờ chỉ còn lại bảy bài thơ Tư Cựu Phú của Hướng Tú, bốn trong số đó đã bị lạc ở nước ngoài và ba bức ở trong nước. Những tác phẩm hay nhất của ông ấy được lưu giữ trong viện bảo tàng. Tập bút này có lẽ là một trong ba tác phẩm xuất sắc của ông. Chữ Khải của ông ấy tuy đẹp, nhưng chữ Khải trong bức phú này theo tôi thấy chỉ đáng giá ba triệu. Lâm Tuyết Tình cũng rất tinh ranh, cô ta đưa ra mức đấu giá ban đầu là tám triệu, rồi lại mua về với mức mười lăm triệu. Sau này giá trị của bức phú này chắc chắn sẽ là mười lăm triệu, yếu tố cường điệu rất lớn”.

“Nếu chúng ta đã đến đây để tham gia vào bữa tiệc đấu giá từ thiện này, chúng ta nên gặt hái lòng từ thiện trong bữa tiệc này thay vì sử dụng bữa tiệc đấu giá từ thiện này như một sân chơi để chúng ta phô trương sự giàu có của mình. Nếu thực sự muốn phô trương sự giàu có của mình, tôi có ít nhất hàng trăm cách, cần gì phải phô trương sự giàu có của mình ở nơi trang trọng như thế này? Chúng ta không tranh giành tác phẩm đầu tiên này, sau này ắt sẽ tự quyên góp một số tiền lớn”, Lý Thiệu Minh khẽ nói.

“Sao anh biết nhiều như vậy về bài phú cổ này?”, Hiên Tịnh Vũ hỏi.

“Anh không thể nói”, vẻ mặt Lý Thiệu Minh ngượng ngùng.

Làm sao anh dám nói với Hiên Tịnh Vũ rằng có tổng cộng bốn trang của Tư Cựu Phú đã bị thất lạc ở nước ngoài, và bốn trang này hiện tại đều nằm trong kho tàng của anh? Anh đã có quá nhiều Tư Cựu Phú trong nhà rồi, anh thực sự không muốn bỏ tiền ra mua thứ này nữa.

“Nói cứ như thật ấy, cứ như anh rất hiểu vậy đó”, Hiên Tịnh Vũ cười.

“Ha ha, cũng tạm vậy”, Lý Thiệu Minh cong miệng.

“Vật đấu giá thứ nhất đắt quá, nhất định phải mua vật đấu giá thứ hai!”, Hàn Vũ Triết không giả vờ ngầu được, hắn ngồi ở hàng ghế sau lo lắng.

“Cố lên anh Hàn, chúng tôi tin tưởng vào thực lực của anh!”, Thẩm Sơ Hạ và hai người kia nói.

“Bảo vật thứ hai được đấu giá hôm nay là một biệt thự trị giá bảy triệu nhân dân tệ ở tỉnh lỵ. Chúng tôi cảm ơn ông Trần đã quyên tặng biệt thự này!”, một biệt thự nhanh chóng xuất hiện trong slide trên sân khấu.

Hàn Phúc Giả hướng về phía bố của Trần Tử Phong nên ông ta lập tức đứng dậy, chắp tay và thể hiện sự khiêm tốn với những người khách xung quanh.

Hàn Vũ Triết ngồi ở hàng ghế sau, vẻ mặt nhanh chóng đanh lại…

—————————–

Chương 102: Bắt đầu

“Sư phụ, loại vô dụng như Cuồng Phong, sao có thể so sánh với sư phụ được chứ? Con đang nghĩ Lý Thiệu Minh này tại sao lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra là ôm chân Cuồng Phong. Thật không ngờ, hắn lại có quan hệ với người trong thế giới ngầm. Con nghe nói, Cuồng Phong này hình như cũng nằm trong danh sách truy nã của Biệt đội Thần Thánh đúng không? Chỉ là Cuồng Phong chưa từng gϊếŧ người, mới làm vài vụ tống tiền đám người giàu có mà thôi, Biệt đội Thần Thánh nhất thời vẫn chưa động đến hắn. Nếu Biệt đội Thần Thánh thật sự động đến Cuồng Phong thì Lý Thiệu Minh này sẽ lập tức trở nên vô giá trị nhỉ?”, Hàn Bân cười khẩy và nói.

“Chính xác”, Thanh Phong khẽ cười, nhìn Hàn Bân lộ ra ánh mắt đầy ẩn ý.

“Minh chủ võ lâm, Nam Bắc Song Tôn, mười hai thần chủ Hoàng Kim, mỗi người là bá chủ một phương. Con phải nhớ kỹ, tỉnh Liêu này, sư phụ mới là hoàng đế thật sự. Một tay che trời, hô mưa gọi gió. Chỉ cần con trung thành với sư phụ thì sư phụ nhất định không đối xử tệ với con”, Thanh Phong cười đắc ý, cất bước đi đến nơi tổ chức buổi đấu giá sâu trong đại sảnh, bóng dáng dần biến mất trước mặt Hàn Bân.

Thần Cấp cấp trung có thể chuyển động trong nháy mắt.

Bây giờ Thanh Phong đã là cao thủ Thần Cấp cấp cao.

Nhìn hướng Thanh Phong dần biến mất, lòng trung thành của Hàn Bân với ông ta càng được củng cố.

Lý Thiệu Minh, mày thật may mắn vì đi trước tao một bước, cưới Hiên Tịnh Vũ làm vợ. Tiếc là một người đẹp tuyệt vời như Hiên Tịnh Vũ lại rơi vào tay mày, chẳng khác nào bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Có điều mày nhớ đấy, ân oán giữa tao và mày còn chưa xong đâu. Tao có thân phận đặc biệt, nhưng tao sẽ không ỷ thế ức hϊếp mày. Song sự tồn tại của tao nhất định sẽ khiến mày trải qua cuộc sống của mặc cảm sâu sắc.

Xét về gia thế, xuất thân, tiền tài, địa vị, võ công, chắc mày không có cái nào so được với tao nhỉ?

Tao sẽ dùng hành động để chứng minh, tao mới là người đàn ông thích hợp với Hiên Tịnh Vũ nhất. Tao sẽ dùng thực lực để nói chuyện, khiến Hiên Tịnh Vũ hối hận. Mà tao, sẽ dùng cái bóng khổng lồ giẫm đạp mày dưới chân, để cả đời này mày chỉ có thể ngước nhìn tao, không thể với tới.

Sắc mặt Hàn Bân liên tục thay đổi, mỉm cười đầy kiêu ngạo.

Hắn không tin Lý Thiệu Minh có thể vượt qua mình ở bất cứ phương diện nào.

“Hàn Vũ Triết, không sao chứ?”, bên này, Thẩm Sơ Hạ và hai cô gái ngẫm nghĩ chốc lát liền đi đến bên cạnh Hàn Vũ Triết.

Hàn Vũ Triết, từ nhỏ đã là cậu ấm nhà giàu. Không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, gia đình giàu có, học hành cũng rất xuất sắc nên luôn chèn ép Lý Phong. Hắn tưởng tối nay gặp được Lý Phong ở buổi tiệc từ thiện, hắn chắc chắn sẽ bắt nạt được Lý Phong. Không ngờ lại bị Lý Phong hung hăng tát một cái, mất hết thể diện. Hơn nữa Lý Phong đánh hắn rất mạnh, lúc này hắn cảm thấy da mặt càng lúc càng rát, càng thêm đau đớn, răng trong miệng đều lung lay.

Thẩm Sơ Hạ không thích hành vi thường ngày của Hàn Vũ Triết, nhưng trong mắt Thẩm Sơ Hạ, bố Hàn Vũ Triết là doanh nhân, hiện tại việc kinh doanh của gia đình càng ngày càng tốt, tương lai cô ta có thể lợi dụng người bạn học đầy tiềm năng này, cô ta nhất định phải tạo mối quan hệ với Hàn Vũ Triết. Cô ta quả thật là người hai mặt, bạn tốt của cô ta là Đoàn Bội Bội có quan hệ tốt với Lý Phong, cô ta không muốn vì Lý Phong mà làm mất lòng Đoàn Bội Bội nên mới nhẫn nhịn quan tâm Lý Phong trước mặt Đoàn Bội Bội.

Cô ta càng không muốn đắc tội Hàn Vũ Triết, cô ta cần duy trì tình bạn với hắn.

Trong thâm tâm, cô ta vẫn hết sức xem thường Lý Phong, coi trọng Hàn Vũ Triết hơn.

“Lý Phong, cậu ta hơi quá đáng rồi. Hình như cậu ta có học chút võ công, ỷ vào chút võ công đó, lại không biết mình họ gì. Hàn Vũ Triết là con nhà giàu, lá gan của cậu ta lớn thật, dám đánh cậu ấm nhà giàu có, cũng không sợ Hàn Vũ Triết mách bố dùng tiền đập chết hắn!”, Thẩm Sơ Hạ nói với cô gái bên cạnh.

Bọn họ cũng nghĩ như Thẩm Sơ Hạ, phải duy trì quan hệ thân thiết với Hàn Vũ Triết.

“Đúng đó, Hàn Vũ Triết người ta vừa mới mua xe Porsche, tiêu hơn một triệu. Hắn ta có gì? Có thể so sánh với Hàn Vũ Triết sao? Hôm nay hắn đến đây là bám theo đại gia à? Nếu không sao dám kiêu ngạo như vậy? Cậu Hàn, cậu đừng tức giận nữa, mặt cậu có đau lắm không? Tôi giúp cậu xoa bóp”, một cô gái khác cúi người, giúp Hàn Vũ Triết xoa mặt.

Thấy hai cô gái này táo bạo như vậy, lại chen lên trước mặt cô ta nịnh bợ Hàn Vũ Triết, Thẩm Sơ Hạ hơi nôn nóng.

“Chắc là người đẹp họ Hiên kia, có thể Lý Phong là trai bao, rồi có quan hệ với người đẹp họ Hiên đó. Lý Phong đúng là ghê tởm, vì leo cao, lại dùng ngoại hình để dựa dẫm vào phụ nữ. cậu Hàn, cậu đừng tức giận, lát nữa buổi đấu giá mở màn, cậu dẫn đầu mua một món đồ cổ hơn trăm nghìn, làm Lý Phong khϊếp sợ, khiến cậu ta bớt kiêu ngạo!”, Thẩm Sơ Hạ vội vàng nói với Hàn Vũ Triết.

“Súc vật, tôi sẽ không tha cho hắn!”, Hàn Vũ Triết bị Lý Thiệu Minh đánh, mặt đau vô cùng, ngồi trên đất xoa mặt.

Hắn cũng bám lấy một chỗ dựa lớn, là con gái của một trong ba gia đình giàu có nhất tỉnh Liêu, Lâm Tuyết Tình. Điều kiện gia đình hắn không tồi, hắn tin vào tư tưởng bố mình truyền thụ cho từ nhỏ, quan hệ là con đường dẫn đến thành công về tiền tài tốt nhất của người trẻ tuổi. Vì để tích lũy mạng lưới quan hệ sâu rộng, hắn giao thiệp với đám cậu ấm cô chiêu khắp các tỉnh lẻ thuộc tỉnh Liêu. Gia đình Lâm Tuyết Tình giàu có, con cái nhà giàu sẵn sàng chơi cùng cô ta, dường như cô ta có bạn bè ở gần hai mươi thành phố. Lần này, cô ta có hứng thú với bữa tiệc đấu giá từ thiện ở thành phố cảng, đây là thành phố thứ hai của tỉnh Liêu, nền kinh tế phồn thịnh, mà Hàn Vũ Triết là dân bản địa, cô ta cho Hàn Vũ Triết cơ hội, để hắn làm người dẫn đường, đưa cô ta đi chơi đùa một ngày và buổi tối tham gia tiệc đấu giá từ thiện.

Bây giờ Hàn Vũ Triết bị đánh, cô ta cảm thấy mất mặt khi quen biết Hàn Vũ Triết, miễn cưỡng ngăn cản Lý Thiệu Minh, sau khi tìm lại chút thể diện cho bản thân, sau đó không thèm đếm xỉa đến Hàn Vũ Triết. Khi bữa tiệc sắp bắt đầu, cô ta đã dẫn theo vệ sĩ đến khán phòng tổ chức đấu giá.

Thấy Lâm Tuyết Tình đi rồi, nghĩ đến Lý Thiệu Minh hại hắn đánh mất cơ hội kết bạn với cô ta, trong lòng Hàn Vũ Triết hận Lý Thiệu Minh thấu xương.

Có điều, mấy người Thẩm Sơ Hạ nói cũng có lý.

Không biết Lý Phong theo ai học võ công lợi hại như vậy, hiện tại hắn không đánh lại được. Hình như Lý Phong làm trai bao, bám vào một cô gái vô cùng nổi bật ở đây.

Quan hệ giữa hắn và Lâm Tuyết Tình rất mỏng manh, do tâm trạng Lâm Tuyết Tình tốt nên tạm thời nhận hắn là em trai, Lý Phong là người đàn ông của cô gái nhà giàu kia, mối quan hệ đó còn vững chắc hơn hắn sao?

Xem ra, chỉ còn cách thể hiện ưu thế mà hắn hơn Lý Phong, đó là có nhiều tiền hơn.

Lúc trước mỗi năm nhà hắn kiếm được vài triệu, năm nay lợi ích không tệ, thu về mười triệu, bây giờ hắn cũng là con nhà giàu với tài sản hai ba chục triệu tệ.

Lát nữa hắn sẽ mua một món đồ cổ mấy trăm nghìn, để Lý Phong thấy thực lực của hắn, cũng để ra vẻ trước mặt Lâm Tuyết Tình.

Hắn không phục, hôm nay kiểu gì cũng phải lấy lại thể diện.

Thấy ánh mắt giận dữ của Hàn Vũ Triết, Thẩm Sơ Hạ khẽ cười.

Lý Phong ơi Lý Phong à, cho dù cậu có bản lĩnh, cũng phải cúi đầu trước tiền tài thôi. Cậu còn chưa phải là đối thủ của Hàn Vũ Triết, muốn chúng tôi coi trọng cậu thì đợi cậu có tiền rồi nói tiếp.

“Anh à, Lý Phong này tính cách thay đổi nhiều quá, còn dám đánh người trước một đám nhân vật lớn của thành phố cảng. Chúng ta cũng xem như đã nhìn Lý Phong lớn lên, người này có bản lĩnh khác hoàn toàn, muốn làm gì thì làm. Đám người mặc vest xung quanh, hình như là đàn em của cậu ta? Cậu ta gia nhập xã hội đen rồi à?”, anh hai nhà họ Hiên cảm thấy chuyện hôm nay rất kì lạ, tán dóc với anh cả nhà họ Hiên.

“Nhà giàu mới nổi”, anh cả nhà họ Hiên khẽ cười.

“Đi nào, bữa tiệc đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta cùng xem thử năm nay người giàu có nào quyên góp nhiều nhất. Nhà giàu mới nổi như Lý Phong, có lẽ cũng gắng gượng góp một phần nhỉ?”

Lúc anh cả và anh hai nhà họ Hiên bước vào khán phòng, các vị khách quý cũng lần lượt đi vào, nhanh chóng tìm chỗ ngồi.

Rầm một tiếng, Hàn Phúc Giả cầm búa gỗ đập mạnh xuống sân khấu.

“Tôi tuyên bố, buổi đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu”.

—————————–
« Chương TrướcChương Tiếp »