Nước Đại Vân, thôn Lưu Phúc.
Diệp Dao mang theo một cái giỏ chăn cừu, ôm một con thỏ, dẫn em họ Diệp Tuệ Nương ra cửa.
“Chị hai, chị nghe xem, hình như trong nhà đang có người cãi nhau!” Diệp Tuệ Nương kéo tay áo Diệp Dao, chỉ vào cổng nhà mình nói.
Diệp Dao dừng bước, đứng ngoài cửa nghe xem người bên trong là ai trước.
“Mợ ba, mẹ con mợ mà không quỳ xuống xin lỗi, tôi sẽ không để yên đâu!”
“Thím à, thím không thể đập phá được! Mẹ con tôi thật sự không có nguyền rủa thím. Thật sự không có mà!”
“Không có? Vậy thì tại sao trong mơ lại có một con gà mái mổ vào mắt tôi, khiến tôi bị mù? Cả cái nhà này chỉ có mẹ con mợ tuổi gà, là mấy người trù tôi bị mù chứ còn ai vào đây! Hận tôi không thể chết quách đi cho rồi chứ gì! Hừ, được thôi, tôi cũng không cần xin lỗi! Lão tam gia, đập, đập hết chỗ này cho tôi!”
Đến đây, Diệp Dao đã hiểu, hoá ra là bà Bảy trong truyền thuyết tới gây sự.
Tự nhiên nằm mơ xằng bậy, sau đó chụp mũ cho bà cô, còn dắt con dâu tới gây chuyện, không biết nhục à?
Diệp Dao đưa chiếc rổ trong tay và con thỏ cho em họ bên cạnh, vén tay áo muốn đi vào trong.
Diệp Tuệ Nương thấy thế, vội vàng kéo tay cô, “Chị hai, không được đâu, đó là bà Bảy đó, người nhà bà ta hung hăng có tiếng rồi. Tháng trước mới đập nát hai cái cửa nhà ta xong. Chị đánh không lại bọn họ đâu!”
Đánh không lại? Diệp Dao cười mỉa. Nếu là nguyên chủ, tất nhiên không dám đánh nhau với mấy người này. Nhưng cô không phải nguyên chủ Diệp Dao Nương, cô là thiên tài y học Diệp Dao đến từ hiện đại.
Cô xuyên đến đây không phải để làm quả hồng mềm, nhìn người khác ăn hϊếp bà và mẹ cô!
Diệp Dao ra hiệu: Đừng lo lắng, chị hai có thể đánh.
“Chị hai…” Diệp Tuệ Nương không ngăn cản cô nữa.
Diệp Dao đột nhiên đẩy cánh cửa nhỏ cũ nát ra, dọa cho người trong sân nhảy dựng.
“Ai u, ai vậy kìa? Là Dao Nương bị câm đấy ư! Nghe nói lần trước cháu bị bệnh tính cách liền thay đổi, xem kìa, hai tay cháu chống nạnh là muốn đấu với bác hả?”
Người nói chuyện chính là bác ba của Diệp Dao - Điền thị, cũng chính là con dâu ba của bà Bảy, một ả đàn bà đanh đá nổi tiếng gần xa, trước kia rất thích ức hϊếp nguyên chủ.
Diệp Dao liếc mắt nhìn bà ta một cái, khịt mũi ngó lơ, sải bước đi tới chỗ bà cô - Liễu thị.
Nhìn những giọt nước mắt oan ức trên khuôn mặt bà, Diệp Dao vô cùng đau lòng. Cô giơ tay gạt nước mắt của Liễu thị, tay nhỏ ra hiệu: Bà ơi, cháu sẽ che chở cho bà, bà đừng sợ.
“Mẹ, nhìn nó kìa. Con câm này thấy con mà dám giả mù. Nhất định là do mợ ba dạy dỗ. Tâm địa mợ ba cũng thật độc ác, dạy con cháu trong nhà xa lánh chúng ta! Mẹ, mẹ không thể để mợ ba làm bậy được!” Điền thị nói xong, giơ tay ném bình gốm trong tay xuống.
Diệp Dao nhìn những mảnh vỡ của bình gốm, đáy mắt tràn đầy lửa giận. Chiếc bình gốm kia là bà cô chuẩn bị đem đi bán, đổi lấy tiền mua thuốc cho Diệp Bình An.
“Mẹ, mẹ thấy gì chưa, con ranh này dám trừng con! Trước kia nó nào dám! Chính mợ ba dạy nó như vậy đấy!” Điền thị đúng là thành tâm tìm ngược, nói xong lại cầm lấy một chiếc bình gốm ném xuống đất.
Diệp Dao thật sự không đành lòng, cô xoay người đến ven tường căn phòng phía Tây cầm lấy đòn gánh trong nhà, chạy tới hung hăng vụt lên lưng Điền thị.
Điền thị bị đánh cho kêu ầm lên, trong lòng tràn đầy lửa giận. Bà ta nắm lấy đầu đòn gánh, cao giọng nói: “Đồ con hoang, mày dám đánh tao!”
Diệp Dao liếc nhìn Điền thị một cái, nhấc chân đá lên bụng bà ta.