Chương 25

Chương 25

Một câu còn chưa nói hết, quả nhiên anh ta tìm đường chết nên bị một thứ hung hăng nện. vào mặt.

“Chồng hả? Được, hôm nay nếu cậu không đào tên này ra thì tôi sẽ vứt cậu ở đây, cả đời làm. “chồng” của người ta”.

Người đàn ông hoàn toàn bị chọc tức, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm người trợ lý này kinh khủng giống như ma quỷ chui ra từ Địa Ngục.

“A?”

Hai chân Tử Khang run lên, rốt cuộc nhận thức được mà tỉnh táo lại.

“Đừng, tổng giám đốc, tôi sai rồi, tôi không phải có ý này, tổng giám đốc..”

“Cút!”

Tử Khang cuối cùng vẫn cút xuống từ trên tầng cao nhất của khách sạn, tiếp tục tìm người.

Mà cậu ta vừa đi, một người phụ nữ mặc váy ngắn, trang điểm vô cùng tinh xảo xuất hiện sau lưng khách sạn, cô ta nhìn thấy cậu ta ra ngoài, trong ánh mắt lập tức loé lên ánh sáng oán

độc mà đầy thù hận.

Mộc Vân, cô thế mà không chết?

Năm năm, bởi vì cô chết rồi, Cố Cẩn Mai tôi vẫn luôn không tiến vào cửa nhà họ Diệp được, mà người đàn ông kia cũng không nhắc tới chuyện này nữa. Vốn tưởng rằng mấy năm trôi qua, để thời gian xoá nhoà là được, nhưng bây giờ có thế mà nói với tôi là cô không chết? Lại âm hồn không tan mà xuất hiện?

Người phụ oán hận đến nỗi cả gương mặt cũng vặn vẹo, răng càng cắn chặt phát ra tiếng kẽo kẹt.

Cứ giống như hận không thể lập tức móc Mộc Vân ra chém thành muôn mảnh.

Mộc Vân, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!

Hôm nay Mộc Vân chạy trốn rất thuận lợi, lúc chạng vạng tối, cô liền mang theo hai đứa trẻ đến nhà dì Karina ở nông thôn.

Di Karina thật ra là một bệnh nhân chữa trị ở bệnh viện NacOW sau khi cô đến Nước Corlin.

Lúc trước Karina mắc một loại bệnh rất kỳ quái, dùng thuốc tây ở bệnh viện vẫn luôn không có chuyển biến tốt, sau này Mộc Vân nhìn thấy liền viết mấy toa thuốc Đông y, lại châm cứu cho bà ấy.

Không ngờ cô ấy vậy mà khỏi hẳn.

Thế là từ lúc đó, Karina này liền đối xử rất tốt với Mộc Vân, bà ấy mở nông trường ở nông thôn, thường xuyên sẽ mang theo hoa quả rau xanh đến thăm Mộc Vân, còn có hai đứa trẻ của cô.

Dần dần bà ấy thành bạn thân hiếm hoi của ba mẹ con cô ở nơi đất khách tha hương này.

“Maris, tuyệt quá, cậu thật sự mang bọn nhỏ tới.”

Vừa tới nông trường này, dì Karina đã sớm nhận được điện thoại của Mộc Vân lập tức chạy ra, vô cùng vui vẻ nghênh đón ba mẹ con các cô.

“Dì, bảo bối Ninh Dương cũng tới rồi nè, mau ôm Ninh Dương một cái đi”

Ninh Dương thích nhất nơi này, vừa nhìn thấy gì đến, cô bé lập tức ở trong xe lắc lắc cánh tay nhỏ có thịt về phía người dì này của mình.

DÌ Karina nhìn thấy, trong lòng sớm đã xúc động đến nỗi rối tinh rối mù.

Dì Karina lập tức ôm Ninh Dương, Mộc Vân thì mang theo con trai Mặc Hi, mẹ con ba người liền tạm thời ở trong nông trại này.