Cẩm San về nhà với tâm trạng chẳng mấy vui vẻ, dạo gần đây cô gặp đủ thứ xui xẻo, nào là phải đi gặp mặt theo ý ba cô, rồi còn gặp phải một tên đẹp trai nhưng háo sắc...
Haizzz...xem ra nhân vật trong kịch bản cô viết lần này cô phải tự mình xây dựng lên rồi, đâu thể viết nguyên bản cái thứ đáng ghét đó được...
Lết mình vào nhà tắm rửa sạch sẽ khoác lên người bộ đồ ngủ, lúc này Cẩm San bắt đầu mở máy tính lên tiếp tục với công việc của cô...
" Nếu nam chính mà biếи ŧɦái như anh ta thì còn ai xem nữa, vậy đổi qua thành người đàn ông trưởng thành nhã nhặn đi"__chống tay lên cằm suy nghĩ một lát
" Anh ta toàn nói khó nghe vậy đổi qua thành nam chính nói chuyện luôn khiến nữ chính rung động "
" Xem nào, xây dưng nhân vật nam chính xong thấy Ôn Đình Mặc giống nhân vật phản diện ghê ta" __ Cẩm San cười khoái chí
Mỗi lần đắm mình vào công việc Cẩm San luôn quên luôn cả thời gian, viết lách mấy tiếng đồng hồ mệt mỏi cô lại vào bếp nấu một tô mì ăn xong lại tiếp tục làm việc....
Hết một ngày hoạt động đầu óc mệt mỏi Cẩm San thả mình xuống chiếc giường thân yêu rồi ôm lấy những chú gấu bông ngủ một giấc ngon lành
[…]
" Ting..ting...ting.."
Mới sáng sớm ra đã có người gõ cửa ầm ĩ, chị Tạ Hiền sẽ không đến sớm như vậy, Lam Lam giờ này chắc đang ngủ nướng, vậy thì ai tới kiếm cô mà sớm vậy chứ...
Cố gắng lết xuống khỏi giường trong trạng thái còn buồn ngủ để ra mở cửa..
" Chào đại tiểu thư "
" Quản gia!!! Sao ông tới đây giờ này "
Ông già đứng trước cửa là quản gia nhà cô, ông cũng đã làm việc cho nhà cô từ rất lâu rồi từ khi cô chào đời thì ông đã làm việc từ bao giờ, trên tay ông cầm một hộp lớn
" Tiểu thư, đây là đồ mà phu nhân kêu tôi mang đến cho tiểu thư, đây là đồ mà phu nhân chuẩn bị cho tiểu thu mặc trong buổi xem mắt.."
Ông quản gia trao cho Cẩm San một chiếc hộp lớn, không cần mở ra cô cũng biết là mẹ cô chuẩn bị váy vóc cho cô rồi..
Mẹ cô rất hiểu cô, với tính cách của cô sẽ không bao giờ lựa một bộ đồ vừa mắt mà đi được nên bà chuẩn bị sẵn cho cô luôn..
" Ông có muốn vào nhà một lát không??"
" Tôi không làm phiền tiểu thư nghỉ ngơi nữa, phu nhân rất mong muốn cô mặc trang phục phu nhân chuẩn bị, mong cô đừng làm bà ấy buồn, tôi xin phép"__ Ông quản gia cũng nhanh chóng rời đi vì có lẽ ông sợ vị tiểu thư tính khí ngang ngược này sẽ đổi ý mà bắt ông mang chúng về...
" Chút nữa thì mình quên mất buổi xem mắt "__ Miễn cưỡng vào nhà vệ sinh cá nhân, hôm nay Cẩm San quyết định sẽ đến đó và nói với tên thiếu gia nhà họ Vương đó là cô không muốn lấy hắn, mong rằng với một người có học thức như anh ta sẽ biết chừng mực
Cẩm San thở dài ngán ngẩm đứng trước gương " Mình chẳng bao giờ mặc ra đường thế này "__ cô đứng trước gương rất lâu mà suy nghĩ
" Chẳng giống mình thường ngày tí nào cả "__ nhưng mà nếu cô không mặc chiếc váy mẹ cô chuẩn bị e rằng sau này hậu họa khó lường, tốt nhất vẫn nên chiều ý ba mẹ cô..
Một chiếc váy xòe màu xanh nước biển, mẹ Cẩm San hiểu tính cách của cô nên đã lựa chọn chiếc váy kín đáo không hở hang, vì nếu hở hang một chút là nhất định sẽ bị cô vứt vào sọt rác..
" Cũng may mẹ chọn giày đế thấp " __ Cẩm San sẽ vất vả lắm nếu như đó là đôi giầy cao gót
Để hợp với bộ đồ trên người Cẩm San tháo hết những vòng nhẫn lắc tay và những bông tai cá tính của mình rồi thả tóc nhẹ nhàng xuống...
Cẩm San phải tự ngỡ ngàng với chính bản thân mình lúc này trong gương, bây giờ mới thực sự giống một cô gái, nước da trắng hồng tự nhiên, đôi môi đỏ mọng tựa quả anh đào chẳng cần tô son điểm phấn cũng đã đủ đẹp sắc sảo...
Màu xanh nhẹ nhàng của chiếc váy, màu nhã nhặn không quá bánh bèo tôn lên vẻ đẹp quý phái của cô, nhưng cũng không thể nào mất đi vẻ đẹp trong sáng ngây thơ của Cẩm San được...
" Trước giờ mình chưa từng thử mặc như thế này, nhưng xem ra cũng không tệ ha "__ cũng khá hài lòng với những gì mẹ chuẩn bị, mặc dù Cẩm San đến đó thuận theo ý ba mẹ cô và cũng muốn đến để giãi bày cho thiếu gia họ Vương đó biết cô và hắn không thể lấy nhau được nhưng cũng đâu thể mất mặt mà mặc xấu xí được, dù sao thì cô cũng là đại tiểu thư nhà họ Cẩm cơ mà
[…]
Trong một căn phòng làm việc rộng lớn ở tầng 18 của một tòa cao ốc lớn nhất thành phố S, một người đàn ông khoác trên mình một bộ vets đen lịch lãm, hai chân anh ta vắt chéo ngồi dựa mình vào chiếc ghế lớn, ánh mắt nhìn sắc lạnh đăm chiêu nhì qua bức tường kính trong suốt...
Ở nơi đây là tầng cao nhất của tập đoàn Ôn Thị, một cái tên trong giới thương nghiệp ai nghe đến cũng phải trầm trồ và ao ước....
Một tập đoàn lớn mạnh nhất Châu Á với vô số những công ty con trong và ngoài nước những trung tâm thương mại, những tòa nhà chung cư to lớn và cả những lô đất mặt tiền mà ai cũng ao ước...
Cũng có thể nói nửa thành phố S này là tài sản của nhà họ Ôn