Sao lại nghĩ đến anh ta nhỉ?
Cái mũi nhỏ tinh xảo của Cẩm Lê nhăn lại một chút.
Thật ra cô không chán ghét Lục Tranh Nhai, dù sao thì đối phương cũng đẹp trai như vậy mà, hơn nữa cũng rất biết thưởng thức mỹ mạo cùng mị lực của cô.
Chỉ là Cẩm Lê cảm thấy tần suất cô nhớ tới anh ta không khỏi hơi nhiều rồi.
Đại khái là bởi vì đối phương là con người đầu tiên chính thức thổ lộ với cô nhỉ.
Chờ về sau người thổ lộ với cô nhiều hơn thì sẽ không hiếm lạ như thế nữa.
Trong lòng Cẩm Lê nghĩ như vậy.
Cô đem lực chú ý một lần nữa trở lại trước mắt.
Lục Thanh Viễn thấy Cẩm Lê thì có chút ngạc nhiên.
Bởi vì lúc trước chuyện của công ty Thần Tinh, anh đối với Cẩm Lê không nói chán ghét như nào, nhưng ít ra cũng sẽ không có hảo cảm gì.
Nhưng hôm nay nhìn thấy người thật lại cảm thấy không giống như trong tưởng tượng của anh lắm.
Anh là một người say mê âm nhạc, âm nhạc cho anh trực giác nhạy bén vượt xa người thường.
Lúc nhìn thấy cặp mắt trong trẻo kia của Cẩm Lê anh liền biết, đối phương không phải là người vì hào quang mà không từ thủ đoạn.
Một người say mê với phú quý nóng vội kinh doanh, sẽ không có một đôi mắt trong trẻo thanh triệt như vậy, nụ cười cũng không tươi đẹp dễ chịu như vậy.
Lục Thanh Viễn trong lòng vừa động.
Trong lòng anh mơ hồ hiện ra một suy nghĩ.
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ vừa thoáng qua mà thôi, hiện tại cũng không phải thời cơ thích hợp, cho nên anh kiềm chế không nói ra.
Hứa Tri Y đứng ở một bên vốn tưởng rằng hai người ở trên mạng có “thù cũ” gặp mặt, tất nhiên có một hồi trò hay để xem.
Làm sao nghĩ đến, hai người không những không có mặt lạnh, lại còn giống như bạn cũ mà hàn huyên.
Chẳng lẽ, Lục Thanh Viễn này cũng không khác gì những người đàn ông nông cạn kia, vừa nhìn thấy gương mặt hồ ly tinh này của Cẩm Lê đã cái gì cũng không nhớ rõ nữa?
Hứa Tri Y cắn cắn môi, nhịn không được tiến lên một bước, chen vào giữa hai người.
“Chào Lục thần ạ, em tên Hứa Tri Y, em cực kỳ thích anh chơi nhạc đó!” Hứa Tri Y vẻ mặt sùng bái nhìn Lục Thanh Viễn.
Lục Thanh Viễn cười cười với cô ta: “Cảm ơn cô Hứa.”
Hứa Tri Y làm như tùy tiện: “Sau này mọi người đều phải cùng nhau tham gia tiết mục, Lục thần đừng gọi xa lạ như vậy, gọi em là Y Y được rồi.”
Mọi người đều đang nhìn, Lục Thanh Viễn cũng không tiện bỏ qua mặt mũi cô gái nhỏ như vậy được.
Anh sửa miệng gọi một tiếng Y Y.
Trên mặt Hứa Tri Y cười đến càng đắc ý, bí ẩn liếc mắt nhìn thoáng qua Cẩm Lê.
Nhưng mà giây tiếp theo, Lục Thanh Viễn liền quay đầu nhìn về phía Cẩm Lê: “Vậy, Cẩm Lê, tôi có thể gọi cô như vậy không?”
Cẩm Lê vốn đang chống cằm xem Hứa Tri Y hát tuồng, không đúng, là xem hai người hỗ động, nghe được Lục Thanh Viễn nói, không sao cả gật gật đầu: “Có thể.”
Hứa Tri Y không nghĩ tới đến Lục thần cũng đều phải lôi kéo Bạch Cẩm Lê.
Trong lòng cô ta thầm hận, trên mặt đột nhiên nở nụ cười, tỏ vẻ ngây thơ: “Lục thần, lúc trước trên mạng nói anh ngưỡng mộ chị Cẩm Lê, có chuyện như vậy thật sao?”
Cô ta cũng không tin là mình đã nói rõ chuyện này ra rồi mà hai người này còn có thể hài hòa giống như bây giờ.
Lục Thanh Viễn lần này nghiêm túc nghiêng đầu nhìn cô gái này một cái.
Ánh mắt vẫn ôn hòa như vậy nhưng lại thiếu hai phân độ ấm.
Anh nhẹ giọng nói: “Trên mạng đồn đãi mà nói, không cần coi là sự thật.”
Anh lại nhìn Cẩm Lê một cái, lộ ra một nụ cười: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp được Cẩm Lê, cảm thấy cô ấy so với trên ảnh chụp càng thêm có linh khí hơn rất nhiều.”
Cẩm Lê cười tủm tỉm tiếp được câu ca ngợi này: “Tôi cảm thấy Lục thần anh không chỉ kéo đàn violon hay, ánh mắt cũng cực kỳ tốt.”