Chương 37: Cô Cẩm Lê, Rất Vui Được Gặp Cô

Cho dù bây giờ chưa phát trực tiếp, nhưng Hứa Tri Y biết, camera vẫn đang quay mấy người bọn họ.

Đến lúc đó tổ tiết mục sẽ cắt ra một vài video ngắn để quảng bá.

Cái cô Cẩm Lê này chẳng lẽ không biết?

Nghĩ đến đây, trong mắt Hứa Tri Y hiện lên một tia ý cười.

Cái đồ ngu xuẩn.

Không biết càng hay.

Nếu giai đoạn đầu khách mời đã nảy sinh mâu thuẫn, chỉ cần không nháo đến quá khó coi thì tổ tiết mục rất vui lòng cắt ra tạo drama cho người xem.

Đến lúc đó……

Tất cả mọi người sẽ nhìn thấy nữ nhân ngu xuẩn Cẩm Lê này lòng dạ hẹp hòi tính tình không tốt.

Mà hoàn toàn tương phản chính là mình……

Hứa Tri Y lộ ra thần sắc xin lỗi: “Thật xin lỗi Cẩm Lê, tôi gọi cô là chị là tôn trọng với tiền bối đó, tôi cho rằng cô không để ý cái này.”

Cẩm Lê nghiêm túc nhìn cô ta một cái, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười: “Không sao đâu, lần sau cô đừng như vậy là được.”

Cô thở dài một hơi: “May mà tôi là người có tính tình tốt đó.”

Hứa Tri Y: “……”

Cô ta âm thầm cắn răng, đang muốn nói gì đó, Lam Đình bỗng nhiên hét lên một tiếng.

Mấy người đều bị hấp dẫn sự chú ý.

Cẩm Lê theo tầm mắt Lam Đình nhìn qua bên kia.

Gió biển dường như trong nháy mắt này đều trở nên ôn nhu hẳn.

Dưới ánh mặt trờ, có một người từ nơi không xa đang chậm rãi đi về bên này.

Rõ ràng là động tác đi bộ rất đơn giản, trên người anh lại phảng phất như khác với người thường, tự mang một loại thong dong ôn nhã riêng biệt.

Anh đi không nhanh lắm, thân ảnh đang chậm rãi đến gần, dần dần, mặt mày cũng trở nên rõ ràng.

Người nọ lông mày rậm, ánh mắt ôn nhu, tựa núi xa mây mù, gió xuân mưa phùn.

Lam Đình đè thấp tiếng nói, ngay cả ngữ khí đều hưng phấn đến có chút phát run: “Trời ạ, thật sự là Lục thần!”

Lục thần, ban đầu là danh xưng do một fan cảm thấy Lục Thanh Viễn biểu diễn đàn violon quá xuất thần nhập hóa mà gọi lên, sau lại được số đông các fan tán thành, liền thành danh xưng đặc trưng fan chuyên gọi.

Cẩm Lê mẫn cảm nhận được, không khí quanh thân đều bởi vì Lục Thanh Viễn đến mà thay đổi.

Mấy cô gái nhịn không được lặng lẽ thay đổi tư thế, muốn ở trước mặt anh bày ra mặt tốt đẹp nhất của bản thân.

Mà các chàng trai cũng đề cao cảnh giác.

Bản năng của giống đực, làm cho lúc bọn họ gặp phải đối thủ mạnh, trong lòng sẽ sinh ra địch ý vi diệu.

Chỉ có mình Cẩm Lê vừa không giống mấy chàng trai làm bộ không thèm để ý nhưng âm thầm cảnh giác, cũng không giống mấy cô gái mặt ngoài rụt rè ánh mắt lại cứ liếc qua Lục Thanh Viễn.

Cô…… cực kỳ quang minh chính đại dùng đôi mắt đẹp dán lên trên người Lục Thanh Viễn nhé, không chút nào che giấu sự tán thưởng và thưởng thức.

Ây da, người đàn ông này nhìn qua còn đẹp trai hơn cả trên video ấy chứ.

Chủ yếu là thứ như khí chất ấy, quá mức mờ mịt, cho dù video rất thật, cũng không thể làm ra hiệu quả như ngoài đời thật được.

Ánh mắt Cẩm Lê quá mức trắng trợn, trắng trợn tới mức Lục Thanh Viễn không cách nào lờ đi nổi.

Anh tò mò nhìn sang, lúc đối diện với khuôn mặt của Cẩm Lê cũng ngẩn ra trong chớp mắt, chợt phản ứng kịp, lộ ra một tươi cười thích hợp: “Cô Cẩm Lê, rất vui được gặp cô.”

Không phải cô Bạch, là cô Cẩm Lê.

Thực hiển nhiên, Lục Thanh Viễn nhìn thấy Cẩm Lê thanh minh.

Đây là một người đàn ông vô cùng săn sóc, rất để ý chi tiết.

Hảo cảm của Cẩm Lê đối với anh tức khắc tăng lên rất nhiều.

Cô cười đến là xinh đẹp với đối phương: “Rất vui được gặp anh, anh Lục.”

Lúc nói ra xưng hô này, trong lòng cô chợt khựng lại, đột nhiên nhớ tới Bạch Ngạn, cũng nhớ tới một người đàn ông khác được gọi là anh Lục.