Chương 36: Cẩm Lê: Không, Tôi Ngại

Biểu hiện của chàng trai tất nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của hai người khác.

Bao gồm cả cô gái trẻ đứng ở một bên chơi di động một mình kia, bốn người động tác nhất trí nhìn qua bên này.

Sau đó, Cẩm Lê nghe được rõ ràng tiếng hút khí rất mạnh —— đến từ cô nàng váy vàng kia cùng một chàng trai khác.

Cẩm Lê nhìn thấy rất rõ luôn, ánh mắt bốn người nhìn chính mình đều mang theo kinh ngạc cùng kinh diễm không thể giấu nổi.

Cẩm Lê đối với điều này cực kỳ ưng cái bụng.

Cô đi lên phía trước, chào hỏi cùng bọn họ: “Chào mọi người, tôi là Cẩm Lê, mọi người cũng là khách mời tới tham gia chương trình kỳ này sao?”

Chàng trai lúc trước nhìn thấy Cẩm Lê nam đầu tiên mở miệng tự giới thiệu: “Chào Cẩm Lê, tôi tên Bành Phi, là một huấn luyện viên thể hình.”

Huấn luyện viên thể hình?

Là người ngoài vòng giải trí.

Mấy người khác cũng tự giới thiệu bản thân.

Một chàng trai khác khá đẹp trai là diễn viên múa, tên Hà Diệp.

Cô gái trẻ xinh đẹp mặc âu phục màu trắng sữa tên là Hứa Tri Y, là người mới mà Giải Trí Phong Thịnh mới ký hợp đồng.

Cuối cùng cô nàng mặc váy vàng đứng ở một bên, đỏ mặt nói mình tên Lam Đình, là sinh viên vừa tốt nghiệp.

Cẩm Lê ở trong lòng cộng lại một chút, nói cách khác, tính cả mình cùng Lục Thanh Viễn còn chưa tới thì một kỳ của chương trình này mời sáu khách mời, có ba người trong giới, còn có ba người ngoài vòng.

Mà trong ba người ngoài vòng, nhìn trang điểm còn có cách nói năng của Hà Diệp và Bành Phi, hiển nhiên cũng không phải “Người thường” theo nghĩa đen.

Còn Lam Đình nhìn khá câu nệ, biểu hiện rất phù hợp với dáng vẻ của cô gái nhỏ bình thường mới tốt nghiệp đại học lần đầu tiên tham gia kiểu chương trình như này.

Còn Hứa Tri Y kia, kể cả công ty Giải Trí Phong Thịnh là ông lớn trong giới, nhưng một người mới vừa ký hợp đồng đã có thể tham gia chương trình như này, hiển nhiên hậu trường không bình thường.

Thân là đàn ông, Bành Phi cùng Hà Diệp lúc nhìn thấy Cẩm Lê, đôi mắt đều thiếu chút nữa không rời ra được.

Hứa Tri Y ở bên cạnh nhìn, hai chàng trai lúc trước còn đối với mình ân cần quan tâm, đảo mắt đã quên mình sang một bên, hận không thể dính ở trên người Cẩm Lê.

Cô ta âm thầm trợn trắng mắt.

Tuy đáy lòng cũng chướng mắt hai chàng trai này, nhưng chướng mắt thì chướng mắt, cô ta vẫn khá thích cảm giác được nịnh hót.

Trước khi Cẩm Lê tới, cô ta tuyệt đối là vai chính ở chỗ này, còn Lam Đình cổ hủ kia? Hứa Tri Y căn bản không để vào mắt.

Nhưng mà hiện tại, cô ấy cũng giống Hứa Tri Y, đều trở thành phông nền.

Hứa Tri Y nhìn mấy người nói chuyện với Cẩm Lê, tròng mắt đảo quanh, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, đi về phía Cẩm Lê:

“Chị Cẩm Lê, chị lớn hơn em vài tuổi, không ngại nếu em gọi chị là chị chứ?”

Cẩm Lê quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Hứa Tri Y một cái.

Trong lòng cô cũng không để ý cách xưng hô.

Trên thực tế, cô làm gì chỉ lớn hơn Hứa Tri Y mấy tuổi, rõ ràng là lớn hơn đến vạn vạn tuổi ấy chứ.

Phàm là phụ nữ đều không thích bị người khác gọi là chị, bởi vì cảm thấy như vậy làm mình bị già đi.

Nhưng tiên nữ không già đâu, cho nên Cẩm Lê cũng không thèm để ý cái này.

Nhưng cô không thèm để ý xưng hô, lại để ý lời ác ý của Hứa Tri Y.

Cảm giác y chang như An Nhu cho Cẩm Lê lúc trước, rõ ràng trên mặt mang theo tươi cười, nhưng ác ý đối với cô lại như thủy triều dâng, dính nhớp làm người ta khó chịu.

Cẩm Lê nhíu nhíu mày, lui ra sau một bước, lãnh đạm nhìn Hứa Tri Y: “Không, tôi để ý, cô đừng gọi tôi như vậy.”

Hứa Tri Y: “……”

Dựa theo kịch bản bình thường, không phải là cô nên trong lòng tức giận, nhưng trên mặt còn phải bảo trì tươi cười sao?