Cẩm Lê liếc nhìn người phụ nữ, bất ngờ bắt gặp ánh mắt trong trẻo, vận khí không tồi, không hề có cái gì gọi là oán hận quanh thân.
Rõ ràng, đây là một người chưa từng làm gì xấu hại người khác.
Nhưng sự nổi tiếng của cô ấy rất tệ, bao gồm cả Bạch Cẩm Lê trước kia. Trong công ty này, rất ít người thích cô ấy.
Điển hình là loại phụ nữ miệng đầy dao găm nhưng bụng lại là đậu hủ.
Cẩm Lê luôn thích cùng những người lương thiện, trong sáng như này làm bạn.
Vì thế, cô hướng tới khuôn mặt thối của chị Thanh, cười và nói “Chị Thanh hôm nay chị trang điểm thật đẹp”.
Chị Thanh bụng đầy lửa giận: “…?”
Cô nhìn Cẩm Lê với ánh mắt nghi ngờ, Bạch Cẩm Lê cô ta có ý gì?
Trong lòng chị Thanh không thích Bạch Cẩm Lê lắm, sau khi nghi ngờ, cô trợn mắt, cười lạnh: “Đừng chuyển chủ đề, Bạch Cẩm Lê. Lần này công ty rất tức giận, nếu như không lấy được đầu tư của Vương Tổng, kết cục cô sẽ không muốn biết đâu”.
Cẩm Lê chớp chớp đôi mắt
Cô nhìn chị Thanh rồi khẽ thở dài
Phản ứng này hoàn toàn khác với những gì chị Thanh mong đợi.
Nói cách khác, hôm nay gặp Bạch Cẩm Lê, chị Thanh cảm thấy so với Bạch Cẩm Lê trước kia quen biết là hoàn toàn khác nhau.
Đương nhiên, chị thanh chỉ nghĩ rằng đối phương biết bản thân gặp rắc rối, nên trở nên ngoan ngoãn.
Không hề biết, người trước mặt, cốt lõi đã hoàn toàn thay đổi.
Cẩm Lê nói rất thành khẩn với chị Thanh “Chị Thanh, em không thể không nghiêm túc phân tích vấn đề này một chút, hạng mục Vương Tổng lần này, rõ ràng là do An Nhu tự xung phong nhận. Theo lẽ thường mà nói, nhận được thưởng là cô ấy nhận, không nhận được thì là do cô ấy vô dụng. Em thật không hiểu, chuyện đầu tư này sao lại trở thành việc của em rồi?”
Chị Thanh ngẩn ra.
Không phải riêng bản thân cô, bao gồm lãnh đạo công ty, sau khi nhận được cuộc gọi của Vương Tổng, đều theo bản năng định tội Bạch Cẩm Lê.
Đúng rồi, họ đều quên mất, khoản đầu tư này, thật ra là chủ ý của An Nhu.
Vậy tại sao lại tìm Bạch Cẩm Lê?
Chị Thanh khịt mũi lạnh lùng: “Bởi vì Vương Tổng chỉ đích danh muốn khiển trách cô”
Cẩm Lê cũng không tức giận.
Cô hướng chị Thanh nhìn: “Thế, sao ông ta lại khiển trách em?”
Lúc cô nói lời này, giọng cô nhẹ nhàng, chậm rãi, biểu cảm thờ ơ không để ý.
Đôi mắt kia, đen, nhãn cầu trong trẻo, đẹp đẽ nhẹ nhàng chuyển động, như dòng nước mùa xuân ấm áp len lỏi khắp cơ thể cô.
Chị Thanh sững sờ một lúc.
Lúc này, điều mà trong lòng cô nghĩ đến là đôi môi bé nhỏ của Bạch Cẩm Lê đang hơi mở, đôi môi đỏ mọng, mềm mại, vẫn mỉm cười như lúc nãy, thật giống gió xuân thổi qua cành đào, làm những cánh hoa xinh đẹp nhẹ nhàng rơi xuống tim cô.
Gặp quỷ nha!
Chị Thanh phản ứng với những gì bản thân đang nghĩ, không nhịn được khinh bỉ chính mình.
Con của cô đều lên đại học rồi!
Khinh bỉ xong, cô lại không nhịn được mà tinh tế đánh giá Cẩm Lê.
Từ góc nhìn này, trong lòng chị Thanh càng thêm kinh ngạc.
Cô và Bạch Cẩm Lê cũng đã quen biết một thời gian dài, theo lẽ bình thường mà nói, dù có gặp người có dung mạo xinh đẹp như thế nào nữa, nhìn quen rồi, trong lòng sẽ có chút chán.
Hơn nữa, tính cách Bạch Cẩm Lê tệ như thế, càng làm giảm điểm ấn tượng.
Bình thường chị Thanh cũng cho là như vậy.
Nhưng hôm nay, chính hiện tại.
Cô lâu ngày không gặp, từ trên người cô gái này, cảm nhận được cảm giác lần đầu tiên gặp Bạch Cẩm Lê, cảm nhận này là từ nội tâm, bất luận thế nào cũng không thể kiềm chế được sự ca ngợi từ trong tim.
Sao lại có người xin đẹp đến như vậy!