Bạch Ngạn hít một hơi.
Muốn tiên sinh gặp cô?
Cô ta lại dám nói lời này.
Bạch Ngạn không dám quay người đi gọi Lục Tranh Nhai.
Nhưng những món đồ này của Cẩm Lê sắp chuyển xong rồi.
Vì vậy cô đặc biệt dặn dò: "Vị Bạch tiên sinh này, tôi đề nghị anh có chuyện gì muốn nói với tôi thì mau nói, không thì tôi đóng cửa đây"
Bạch Ngạn: ".. Xin đợi"
Hắn nhanh chóng đi về phía xe Cẩm Lê đứng nhìn, cửa sổ từ từ hạ xuống, Bạch Ngạn cúi đầu chào ai đó.
Ra vẻ tự cao tự đại, Cẩm Lê bữu môi.
Cô đến thế giới này, gặp nhiều người như vậy rồi.
Rõ ràng là có việc cần nhờ mà ra dáng thần quân/thiên quân/nữ thần cái gì.
Cẩm Lê lười phản ứng người ta.
Dù sao bản thân may mắn, luôn mua được nhà tốt.
Cẩm Lê oán thầm, Bạch Ngạn đã duỗi tay kéo cửa.
Đầu tiên xuất hiện đôi chân thẳng tắp bước xuống.
Ngay sau đó, một nam nhân có dáng người cao lớn, sau đó là khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông.. ơ?
Cẩm Lê mở to mắt, chân thành nhìn người đàn ông.
Cảm thấy người này có chút quen mắt.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông cả người toát ra khí thế "tôi có tiền" "tôi lạnh lùng" "không dễ dây vào" đang chậm rãi đi tới.
Ngoài việc trông người đàn ông có chút quen mắt, Cẩm Lê thấy kì lạ hơn nữa là cô không thể nhìn thấy vận khí của người này.
Theo lẽ mà nói không thể có chuyện đó.
Nếu như điều này xảy ra, trừ khi số phận của người đàn ông này với Cẩm Lê liên kết với nhau khiến Cẩm Lê không thể kiểm tra vận khí của hắn, hoặc là người đàn ông này không phải người bình thường.
Lục Tranh Nhai bước tới trước mặt Bạch Cẩm Lê, thấy người phụ nữ này đang nhìn chằm chằm mình.
Cái nhìn nhiệt tình này khiến hắn vô thức căng cứng thẳng lưng.
Đây là phản ứng tự nhiên tuyệt vời của phái mạnh đứng trước phái nữ.
Cô ấy nhận ra mình không? Hay là bị mình làm cho mê mẩn rồi?
Lục Tranh Nhai cảm thấy có chút tự mãn trong lòng, bình tĩnh nhìn Cẩm Lê, đợi cô nói.
Nếu như người phụ nữ trước mặt này tỏ ra có ý với bản thân, hừm, tuyệt đối không để cô dễ dàng hài lòng.
Một giây trôi qua.
Mười giây trôi qua.
Cẩm Lê vẫn như cũ nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt dò hỏi.
Lục Tranh Nhai không đợi được câu nói như dự kiến.
Hắn không chịu được, nhíu mày, cúi đầu nhìn Cẩm Lê: "Cô đang xem gì vậy?"
"Xem anh nha" Cẩm Lê trả lời một cách tự nhiên "Tôi luôn cảm thấy anh có chút quen mắt"
Người đàn ông này đẹp trai, cô có thể cùng hắn nói vài câu.
Lục Tranh Nhai: "..."
Trán hắn bỗng nổi lên đầy gân xanh, cảm ơn người phụ nữ này nhìn hắn lâu như vậy nhưng vẫn không nhận ra hắn là ai!
"Oh" Hắn cười lạnh "Có chút quen mắt? Nhưng tôi rất ấn tượng với cô Cẩm Lê"
Hắn lạnh mặt, thần sắc có chút mờ ám, hào quang thật đáng sợ.
Đổi lại là cô gái khác, sợ rằng nhìn thấy hắn như thế này sẽ khóc thét.
Còn đôi mắt của Cẩm Lê lại sáng lên, cô cuối cùng cũng nghĩ ra người này là ai.
Khuôn mặt phản phất du͙© vọиɠ của người đàn ông ngày hôm đó cũng giống biểu cảm này.
Thảo nào trông quen thế.
"Thì ra là anh!" cô thở dài nhẹ nhõm.
Lục Tranh Nhai lãnh đạm hỏi: "Nhớ ra chưa?"
Cẩm Lê gật đầu: "Nhớ rồi"
Hết rồi?
Lục Tranh Nhai không chịu được nhấn giọng: "Cô không có điều gì để nói à?"