Trợ lý cảm thấy bản thân có thể hắn đã phát hiện ra điều gì đó khủng khϊếp.
Hắn thậm trí còn nghĩ, điều kinh khủng như vậy bị hắn biết được liệu ông chủ của hắn có gϊếŧ người diệt khẩu không?
Giám đốc Mặc hình như vẫn đang còn mơ màng sau chuyện đó, hắn có nên giả vờ không biết mà chuồn ra ngoài không?
Đáng thương cho người trợ lý đang do dự, giám đốc Mặc đang nằm trên mặt đất từ từ mở mắt.
Mở mắt liền nhìn thấy trợ lý đứng bên cạnh!
Khúc gỗ vô dụng này, đứng đây mà không biết giúp hắn.
Trước đó cũng vậy, bản thân hắn nỗ lực kêu cứu, mà hắn ta cũng không thèm vào xem.
Không có chút hữu dụng nào!
Giám đốc Mặc trong lòng cực kì bất mãn: “Còn không may đỡ tôi dậy!”
Trợ lý:! Giám đốc Mặc thế mà lại làm đi làm lại nhiều lần đến sức lực đứng dậy còn không có?
Bạch tiểu thư thực sự giống hổ đói sói ăn nha!
Hắn nhanh chóng đỡ giám đốc Mặc dậy.
Lúc nãy có bao nhiêu cơ hội giúp hắn không nói nữa.
Nói chung, trong lòng giám đốc Mặc đã thầm mua mấy tấm vé, quyết định cho ngày mai hắn ta bai bai.
- -
Ở nơi khác
Cẩm Lê lấy được hợp đồng, bước khỏi công ty với tâm trạng cực kì tốt.
Đi ngang qua văn phòng của chị Thanh, cô chào vài tiếng.
“Hợp đồng chấm dứt?” Chị Thanh kinh ngạc nhìn món đồ trong tay Cẩm Lê.
Cô là người quản lý của Cẩm Lê, sao cô không biết bản hợp đồng này kết thúc trong 2 tháng nữa.
Thậm trí, giám đốc Mặc còn gọi riêng cô tới văn phòng để thảo luận, đến lúc đó, không biết phải dùng cách gì cô cũng phải dỗ Bạch Cầm Lê cùng với Morningstar tiếp tục hợp đồng.
Tên keo kiệt Mặc đó, sao có thể sẵng sàng để miếng thịt lớn Bạch Cẩm Lê này đi?
“Bởi vì giám đốc Mặc lương thiện nha” Cẩm Lê cười nói.
Chị Thanh: “?”
“Em nói bản thân vô dụng, tiếp tục ở lại công ty sẽ rất lãng phí tài nguyên, em không muốn lãng phí nó. Giám đốc Mặc vốn dĩ có chút tiếc nuối, chẳng qua em với ông ta thương lượng, ông ta liền sảng khoái đồng ý rồi!”
Chị Thanh:???
So với giám đốc Mặc mà cô biết thực sự là một người?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của chị Thanh, Cẩm Lê âm thầm cười, thở dài: “Chị Thanh, từ giờ trở đi em không còn là nghệ sĩ của chị nữa. Có duyên gặp lại nha”
Thần sắc chị Thanh phức tạp, nhìn chằm chằm Cẩm Lê, âm thanh có chút ấm áp: “Em sau này… tự chăm sóc bản thân”
Cẩm Lê tươi cười, rồi bỏ đi.
Trong cả công ty, để cô nói một câu tạm biệt chỉ có chị Thanh.
Chẳng qua vừa ra khỏi Morningstar, Cẩm Lê đã bị một người bắt lại.
Cẩm Lê:?
Cô nghi ngờ nhìn cô bé trước mặt.
Cô bé khoảng 17, 18 tuổi, vẻ ngoài vẫn còn là một học sinh.
Khuôn mặt mập mạp như em bé.
“Cẩm, Cẩm Lê, em rất thích chị! Chị có thể, có thể kí tên cho em không?” Mặt cô gái đỏ lên vì phấn khích, giọng nói có chút lắp bắp.
Cẩm Lê nhanh chóng hiểu, đây có lẽ là fan hâm mộ.
Ánh mắt cô gái trước mặt trong suốt, nhìn Cẩm Lê với khuôn mặt đầy phấn khích.
Cẩm Lê không hề ghét cái nhìn này, cô sảng khoái đáp: “Được”
Nhận lấy bút và bức anh… ơ? Bức ảnh này?
Là bức ảnh trong phim, đó là tác phẩm đầu tay của Bạch Cẩm Lê, cô đóng vai người đẹp bình hoa không quá ba tập.
Đó cũng là bộ phim đã đem lại cho cô rất nhiều fan trung thành đến nay.
Cẩm Lê nhìn kĩ, cuối cùng nhận xét: “Chụp không tồi.”
Cô gái đột nhiên cười, khi nghe câu tiếp theo của Cẩm Lê:
“Nhưng không đẹp bằng Cẩm Lê ngoài đời”