Chương 16

Chu Trình Ninh nghĩ kỹ rồi, nếu vợ tức giận muốn đi, anh liền ôm lấy không bỏ, nói lúc này Ngưu Ngưu đang ngủ, cô lại trở về thì sẽ không cẩn thận mà đánh thức Ngưu Ngưu.

Địa vị của Ngưu Ngưu trong lòng vợ, chắc chắn cao hơn so với anh, vì Ngưu Ngưu, vợ sẽ không về nữa.

Chẳng qua Từ Hương Quyên không có tức giận như Chu Trình Ninh đoán trước, "Anh nằm yên lành trước đi, đừng ôm em như vậy."

Chu Trình Ninh làm theo, lúc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Chu Trình Ninh nằm yên rồi, Từ Hương Quyên liền nằm nghiêng, kề sát vào Chu Trình Ninh, môi cơ hồ muốn dán vào vành tai anh, giọng rất nhỏ, không cẩn thận mà nghe cũng nghe không hiểu, "A Ninh của em ngoan ngoãn, chúng ta đi ngủ sớm một chút, ngày mai làm đồ ngon cho anh, A Ninh ngoan nhất, em yêu A Ninh nhất...... A Ninh, đời này em sẽ bồi anh yêu anh thật tốt......"

Nói rồi nói, Từ Hương Quyên không thắng nổi buồn ngủ, ngủ rồi, Chu Trình Ninh vẫn luôn nghe, mỗi một câu đều nghe rõ, thì ra, địa vị gia đình cao là cái cảm giác này.

Làm sao bây giờ? Anh thật muốn mỗi ngày đều nghe vợ dỗ anh ngủ như vậy.

Từ Hương Quyên ngủ hơi xoay người chút, thay đổi lại cái tư thế ngủ thoải mái, động tác xoay người của cô làm suy nghĩ của Chu Trình Ninh trở về, trừ bỏ nửa tháng chuẩn bị có bầu Ngưu Ngưu là chính giữa hai người không có Qua Qua chắn ngang, lúc khác giữa hai người vĩnh viễn chia cách bởi con, kết hôn 3-4 năm, số lần cùng phòng* có thể đếm rõ ràng.

*: đây là cách nói né đi vụ chăn gối.

Cho nên địa vị gia đình của anh quả nhiên là thấp nhất, Chu Trình Ninh chỉ có thể nhận mệnh.

Chẳng qua tuy địa vị gia đình không cao, nhưng cũng là đang trải qua ngày lành, người phải thấy đủ thì mới thường vui.

Anh không phải người thích oán trời trách đất, lời mà vợ nói với anh tối nay, anh sẽ nhớ cả đời.

...

Sáng sớm không phải bị gà trống nhà hàng xóm đối diện gáy to mà tỉnh, là bị tiếng khóc của Ngưu Ngưu đánh thức.

Chỉ cần Ngưu Ngưu vừa lên tiếng, hai người lớn sẽ dậy ngay lập tức, cho dù ngủ say đến đâu đi nữa.

Ngủ ngon được 2-3 tiếng đồng hồ, Chu Trình Ninh rất muốn nướng, nhưng bị Từ Hương Quyên đuổi đi mang Qua Qua đi rửa mặt, Qua Qua cũng tỉnh, lúc này đang ngồi trên giường dang hai cánh tay muốn ba bế.

Ngày thường ba mẹ không ở nhà cô bé liền tự mình rời giường ăn cơm, nếu ba mẹ còn đều ở trên giường, bé muốn bế bế.

Chu Trình Ninh tròng một cái áo lông mỏng cho con gái rồi mới ôm con gái đi rửa mặt, sáng nay lạnh, ra khỏi ổ chăn anh đều cảm giác được lạnh lẽo, bé con còn không cần phải mặc thêm cái áo mới rửa mặt à.

Tối hôm qua ăn cơm ở nhà ba mẹ vợ, Chu Trình Ninh gò bó, ngượng ngùng đi gắp món thịt, ngượng ngùng đi múc chén cơm thứ 2, nhưng có Từ Hương Quyên ở đó, thịt cho vào trong chén anh, cơm cô múc chén thứ 2 cho anh, cơm chiều là bị ăn cho sạch bách, trong nhà cũng không có nấu cơm.

Cơm trưa nay của Chu Trình Ninh chính là bánh bao nhân chay với màn thầu, cơm sáng thì Từ Hương Quyên chiên màn thầu cắt miếng, vỏ ngoài của màn thầu cắt miếng bị chiên đến màu vàng kim và giòn, bên trong mềm mại, phá lệ thơm ngọt.

Tối hôm qua ăn bữa tiệc lớn, Chu Trình Ninh không ngại ăn bánh bao màn thầu cả hôm nay chút nào, bánh bao màn thầu ngon à nha, trước kia muốn ăn cũng không ăn được.

Chu Trình Ninh thích đi theo ông nội, thích đọc sách, ba mẹ thì chả thế nào cho anh ăn, ăn tết cũng là anh với ông nội ăn, tuy có thịt, nhưng đều là tiền mà ông nội vất vả tích cóp một năm, hơn nữa còn không nỡ nêm gia vị, khi đó anh chỉ cảm thấy thịt chính là ngon, không bỏ gia vị cũng là ngon, sau khi kết hôn mới biết được cái gì là mùi thịt thật sự.

Gần nhất càng là cảm giác như trải qua ngày tháng thần tiên vậy.

Từ Hương Quyên vốn dĩ đã có nền tảng nấu nướng, sau lại chồng sinh bệnh, vội vàng chăm sóc, nấu cơm liền tỉ mỉ tinh tế, có thể ăn một miếng là một miếng, lại về sau chính là liều mạng kiếm tiền nuôi con, chờ nuôi con xong rồi, liền dưỡng lão trước, lúc bận cũng là bận nấu bữa cơm đoàn viên cho bọn nhỏ.

Cô cũng không biết tùy tùy tiện tiện mấy món ăn đã khiến cho ông chồng nhà mình cảm thấy đang sống cuộc sống thần tiên, lúc này đang sắp xếp hộp cơm, bánh bao nhân chay không lớn, cô cho mấy cái vào hộp cơm, "Màn thầu này có thể để lúc đi làm đói bụng lại ăn, không cần cố ý chờ trưa mới ăn, còn có hạt dẻ em có bốc một nắm vào cho anh, coi như đồ ăn vặt, có thể chia một chút cho đồng nghiệp ăn, cái này nóng trong người, nhưng anh phải tăng cường cho mình ăn trước tiên."

Hộp cơm dùng túi lưới bọc lại, Từ Hương Quyên cất một ít những cái khác vào túi tiền cô khâu cho kỹ, "Qua Qua, đi tiễn ba ba ra cửa."

Chu Trình Ninh xách theo hộp cơm mà vợ chuẩn bị kỹ cho anh, không có đi ngay, mà còn trông cậy vào vợ có thể tiễn anh ra cửa.

Từ Hương Quyên đã biết ý đồ của anh, rửa sạch móng vuốt cho Qua Qua, bảo Qua Qua tiễn ba ra cửa.

Hình ảnh Qua Qua tiễn ba ra cửa chính là cái dạng này.

Chu Trình Ninh một tay xách đồ, một tay bế Qua Qua, chờ tới cổng viện rồi thì thả Qua Qua xuống, bảo Qua Qua đi tìm mẹ.

Qua Qua liền vui sướиɠ mà đi tìm mẹ, bé còn muốn ăn màn thầu cắt miếng.

...

Buổi chiều Chu Trình Ninh trở về, liền nhìn thấy Qua Qua chờ ở cổng viện, trong lòng ấm áp.

"Ba, con đẹp không?" Qua đội cài hoa, hỏi Chu Trình Ninh.

Bế con gái lên, "Đẹp, mẹ mua cho con hả?"

Qua Qua cao hứng cực kỳ, mẹ với Ngưu Ngưu đều đã thấy, bé chỉ chờ cho ba thấy thôi, ba thấy nhất định sẽ khen đẹp, "Ừm!"

Hai cha con đi đến gian ngoài ăn cơm, Từ Hương Quyên không đợi Chu Trình Ninh ngồi xuống đã phái ra nhiệm vụ, chỉ vào qυầи ɭóŧ và vớ mới mua đặt trên băng ghế ở cửa, "Tối cơm nước xong anh giặt hết mấy cái đó, vớ với qυầи ɭóŧ tách ra mà giặt biết chưa, Qua Qua bồi ba giặt, múc nước cho ba."

Ngày hôm qua ở nhà ba mẹ vừa là xào hạt dẻ vừa là nấu cơm chiều, đều quên chuyện mua đồ, buổi tối chuẩn bị nấu cơm, lúc cho Ngưu Ngưu bú ấy, nhìn thấy Qua Qua ở kế bên đang cố sức bóc vỏ hạt dẻ mà ăn...... hai cái bím tóc sừng dê trên đỉnh đầu nó, mới nhớ tới việc này.

Chu Trình Ninh có chút ngoài ý muốn, bởi vì kiểu dáng nam nữ rất rõ ràng, ngơ ngác hỏi, "Có của anh?"

Từ Hương Quyên không biết anh chồng nhà mình có gì hay mà ngây ngốc, "Đương nhiên là có của anh, cái của anh cũng đã rách đến có thể vứt rồi."

Mỗi người trong nhà đều mua, Qua Qua thì cô thật sự không thể nghĩ ra có gì có thể mua, liền mua cài hoa, như vậy đều công bằng.

Đừng có nhìn Qua Qua về sau là phái nữ tinh anh, cả ngày đen trắng bạc xám, lúc 3 tuổi này ấy, vẫn là rất thích cài hoa hồng hồng lục lục.

Mỹ mãn ăn xong một bữa cơm chiều, Chu Trình Ninh liền đi tẩy giặt, Qua Qua chơi xấu không muốn làm việc, rửa chân xong liền chạy về phòng, anh cũng không ngăn cản, vô cùng cao hứng mà tự mình tẩy giặt.

Từ Hương Quyên đang ngồi phát ngốc trên giường, Ngưu Ngưu không khóc nháo cô cũng liền không đi dỗ, tiểu bảo bảo ngoan ngoãn, ngẫu nhiên tự tiêu khiển cười rộ lên cô cũng cười cười theo, càng nhiều lúc là thả bay chính mình.

Thấy thân mình nhỏ nhắn lùn tròn của Qua Qua vọt vào phòng, "Qua Qua, sao lại về một mình rồi hả? Không làm việc giúp ba hả?"

Qua Qua nhất phái thiên chân nói: "Ba nói Qua Qua ngủ, ba giặt một mình."

Từ Hương Quyên: "Thật sự?"

"Thật sự!"

"Vậy đi ngủ sớm chút đi." Từ Hương Quyên bế lên Qua Qua đang nỗ lực bò lên giường, trực tiếp đặt trên giường.

Đừng nói, đứa bé này càng lớn càng nặng, trước lúc có bầu Ngưu Ngưu cơ bản là cô bế Qua Qua, này đây đã hơn 1 năm chưa bế Qua Qua, bất thình lình bế một cái, nặng, thật nặng.

Qua Qua cũng không biết trong lòng mẹ đang nói bé nặng, đã biết rồi cũng không hiểu, đặt cài hoa cạnh gối đầu nhỏ của mình, chui vào chăn ngủ.

Từ Hương Quyên cũng dỗ Ngưu Ngưu ngủ rồi, còn chưa thấy Chu Trình Ninh về phòng ngủ, bèn xuống giường đi tìm người.

Lúc này trong thôn phổ biến là đều không có hạng mục giải trí, rất nhiều lúc là mấy đại lão gia xáp vào một chỗ, mấy bác gái cơ vợ nhỏ xáp xáp vào nhau nói nhàn thoại.

Anh chị vốn là nói mua TV cho ba mẹ, đen trắng, nhưng ba mẹ không cần, bọn họ liền không mua, lúc ấy Từ Hương Quyên cũng nghĩ như vậy, TV đắt cỡ nào a, có tiền kia không bằng mua nhiều chút đồ ăn, lúc này lại không nghĩ như vậy.

Mặc kệ nghĩ như nào, trời đã tối rồi, chồng cô còn đang làm cái gì nhỉ?

Hiện tại không phải mùa hè, trời tối nhanh, lúc anh về trời cũng đã tối xuống, ăn bữa cơm chiều cũng chỉ thừa lại chút ánh sáng.

Cô nhớ rất rõ ràng, thôn bọn họ là mùa đông năm 87 mới mở điện, bởi vì mùa đông năm 87 A Ninh nhà cô đã phát sốt cao 1 trận, sót lại bệnh căn.

"Mau mau ngủ, tối đen rét đậm làm gì ở đây vậy?" Xách theo đèn dầu hỏa đi ra, Từ Hương Quyên thấy Chu Trình NInh còn nhìn chằm chằm vớ và qυầи ɭóŧ đã treo lên phơi.

Chu Trình Ninh không yên tâm, "Anh sợ tối trời mưa, bị ướt mất, nếu không anh cho vào gian ngoài phơi nhé?"

...... Nhìn anh ấy khẩn trương như này, Từ Hương Quyên thật là vừa buồn cười vừa đau lòng, "Trên đó không phải có mái hiên chắn à."

Vẫn là không yên tâm, "Mưa gió quất vào thì làm sao đây?"

Từ Hương Quyên: "Quất vào thì sáng mai giặt lại một lần nước rồi treo lên là được."

Chu Trình Ninh: "Không thể, thế thì ngày mai buổi tối liền không mặc được."

Thật chẳng có cách nào với anh, "Rồi rồi, anh dứt khoát hốt cái giá này vào gian ngoài luôn đi."

Chu Trình Ninh chỉ chờ những lời này của vợ, lập tức dọn cái giá lên.

Từ Hương Quyên bất đắc dĩ, chỉ có thể xách đèn soi đường cho anh.