Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời

Chương 25: Thích chú rồi đó! Nghiêm túc đó

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 25: Thích thúc rồi, nghiêm túc đó.

Đôi tay mảnh khảnh của cô mang theo hương thơm tự nhiên nhàn nhạt trên người, đè uỵch lên người anh, Lãnh tam thiếu bách chiến bách thắng giờ đây lại thất thủ.

Cơ thể anh được mùi hương thuần khiết sạch sẽ ấy bao lấy, so với vũ khí sát thương hạng nặng còn hung dữ oanh tạc mọi tế bào máu trong người anh hơn.

Ngón tay trêu trọc cơ bụng anh, thuận theo các đường cơ bắp, thuận theo đường chảy của huyết quản, nặng nhẹ vân vê vô cùng tốt.

Thân thể được quân đội mài giũa trở nên gang thép, sững sờ, run rẩy.

Tam thúc, sao thúc không trả lời? Thúc thật sự không có phản ứng gì với tôi ư? Tôi, không, tin.

Lãnh tam thiếu mở nắm tay ra, ngón tay nắm chặt thành quyền.

Nắm đấm giơ cao lêи đỉиɦ đầu cô, chỉ cần hạ xuống là có thể một phát đấm bay đầu cô.

Nhưng, nắm đấm giơ đến khuôn mặt tươi cười của Tô Thịnh Hạ lại không tài nào hạ xuống được.

Tam thúc, không phải tất cả các vấn đề đều có thể giải quyết bằng vũ lực. Thúc tức giận, chứng tỏ tôi nói đúng. Tại sao không thể thừa nhận? Tôi còn chưa đến mức ăn mấy người ở tuổi thúc

Cô ngẩng đầu, cầm lấy tay anh, ăn bớt ăn xén vừa đủ, cô phải một vừa hai phải, tam thúc-nồi canh này vẫn cần phải tiếp tục hầm.

Thịnh Hạ, tôi là tam thúc của cô, cho dù không có quan hệ huyết thống cũng là tam thúc.

Anh phiền muộn không biết phải làm sao, nhưng lại không hề tức giận.

Khởi đầu không hề tệ.

Con gái Tô cũng rất đoan chính:

Tôi biết, cho nên tôi luôn gọi thúc là tam thúc, trước giờ chưa từng bỏ qua, tam thúc.

Cô cười đến diễm lệ, cười đến đáng yêu.

Lãnh tam thiếu thâm trầm thở ra một hơi, cách xa cô một đoạn, nha đầu thối này tuy tay chân bình thường rất lạnh nhưng tại sao đặt lên người anh lại nóng như vậy.

Bàn tay to của Lãnh Dạ Thần ấn vai cô, lông mày hơi nhăn:

Thịnh Hạ, cô mới 17 tuổi, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu hết, đừng làm loạn nữa.

Cô cười:

Đúng vậy, vì tôi mới 17 tuổi, nên vừa nãy chưa làm gì cả.Ơ! Tam thúc, nói như vậy, chỉ cần tôi đủ 18 tuổi chắc là được nhỉ?

Đối mặt với sự càn quấy của cháu gái Tô, Lãnh tam thiếu cuối cùng cũng không thương lượng nữa,

Đi ra! Đừng bức tôi phát điên.

Tô Thịnh Hạ đặt hai tay sau lưng, khoé môi hàm chứa ý cười đi quanh anh một vòng, đột nhiên giơ tay ra, Lãnh tam thiếu cho rằng cô lại muốn hạ thủ sờ anh, cảnh giác lùi lại một bước.

Trái lại, cô lại bê bát canh đậu xanh đặt lên miệng, chầm chậm nhấp một ngụm, lưỡi để trên bát liếʍ liếʍ:

Tam thúc, canh không tồi, đậu xanh kết hợp với đường lạnh, giải nhiệt, hạ hoả, rất hợp với thúc.

Lãnh tam thiếu thật sự muốn bắn chết cô!

Cô hướng về phía anh cười, lớp mỡ dưới da dưới ánh trăng mờ ảo nhàn nhạt phát sáng, đằng sau là cửa sổ, là bóng cây lượn vèo.

Là phong nguyệt vô biên!

Tam thúc, người phụ nữ đó thật sự không phù hợp, đừng lãng phí sức lực, lãng phí nhân dân tệ, thúc xem, tôi dễ nuôi như thế nào, chỉ một bát canh thôi cũng đủ rồi.

Lãnh tam thúc nhíu lông mày:

Cô có đi không? Không đi tôi ném cô ra ngoài.!

Đôi mắt thuần khiết của cháu gái Tô kiên định nhìn thẳng vào anh,:

Tam thúc, tôi nhìn trúng thúc rồi, tôi rất nghiêm túc đấy, thúc phải nhớ kỹ.

Nói xong, quay người trèo lên bệ cửa sổ, lúc chuẩn bị nhảy xuống còn quay lại cười với anh:

Tam thúc, ngủ ngon nhớ mơ thấy tôi nhé.

Lãnh tam thiếu cả bụng tức giận lại không có chỗ xả, cô đã như mèo thuận theo cây ngô đồng trèo xuống.

Bóng dáng mảnh mai rời khỏi phòng ngủ rộng lớn, ấn đường anh co rút, chân không chủ động bước về phía cửa sổ, thân hình dưới kia đang men theo bóng cây càng chạy càng xa, nhưng hơi thở của cô ấy dường như lại gần hơn.

Lãnh tam thiếu ảo não cầm bát canh đậu xanh, tĩnh mịch nhìn vào chỗ cô vừa liếʍ trên bát, nhíu mày, ngón tay run run, rồi lại đặt xuống.

Thời gian trôi qua, có tam thiếu để trêu, có việc để làm, tháng ngày cứ vậy trôi.

Thế là chớp mắt, học kỳ 1 lớp 12 đã bắt đầu! Gần như quên mất chuyện mình vẫn còn là học sinh, cháu gái Tô rất không tình nguyện lim dim mắt nghe ông bà cha mẹ dặn dò những điều cần chú ý trong học kỳ mới.

Một từ cũng không nghe lọt.

Đeo cặp sách lên chạy ra khỏi cửa.

- Tô tiểu muội, nhanh, sắp muộn học rồi.

Xe của Phó Tư Minh vẫn như cũ dừng trước cửa quân khu, nhìn thấy cháu gái Tô đi đến, đôi chân dài đặt lên bàn đạp, cả chiếc xe đạp cũ đều bị cậu chơi đùa.

- Aiya, ngày đầu tiên nhập học đã đi tìm lớp, phát sách,... đến muộn cũng không sao cả đồng chí tiểu Minh đừng lo lắng.

Cô như khỉ trèo lên xe, túm áo cậu, xe đạp dưới bóng cây ngô đồng dần dần lăn bánh.

- Tô tiểu muội, nếu năm nay chúng ta không học cùng một lớp thì phải làm sao?

Phó Tư Minh mạnh mẽ đạp xe, nơm nớp lo sợ hỏi.

Nắng gắt đầu thu nóng lên cũng rất kinh khủng, hai người dính vào nhau, lưng Phó Tư Minh không biết vì nóng hay sao mà ướt đẫm mồ hôi.

- Không cùng một lớp cũng không sao, lớp 12 đều ở phía Bắc, xa nữa cũng chỉ là khoảng cách từ tầng 1 lên tầng 4, tôi có thể đi tìm cậu, bảo đảm cho cậu phiền chết."

Cô nói rất tuỳ ý, nhưng Phó Tư Minh lại không hề nghĩ như vậy:

- Haha, tôi không sợ cậu phiền, chỉ là cảm thấy....không cùng một lớp.....

- Phó Tư Minh Phó Tư Minh! Đá bào, ở đây mở cửa hàng đồ ăn lạnh từ bao giờ vậy, lại có thể có đá bào!

Xe đến trước cửa, con gái Tô nhìn thấy cửa hàng đồ ăn lạnh, hưng phấn nhảy xuống xe đi mua.

Phó Tư Minh nói:

- Muốn ăn vị gì ? Tôi đi mua cho.

- Ừ.... xoài đi, tôi đưa cậu tiền.

Cô còn chưa móc tiền ra, cậu đã chạy đến chỗ cửa hàng, lúc đi ra cầm theo một cốc đá bào cười rạng rỡ.

Con gái Tô cầm lấy, cắn một miếng:

- Sảng khoái! Chính là vị này, Phó Tư Minh, lại làm cậu tốn kém rồi.

Cậu gãi tóc, đẩy xe đi:

- Nên làm mà.

- Tiểu Minh của Thịnh Hạ đến rồi.

- Người ta kia là Thịnh Hạ của Minh Minh, haha.

Hai người đi vào trong cổng trường, vài người bạn cùng lớp hồi cao nhị chạy ra trêu, mặt Phó Tư Minh nóng lên, đỏ bừng.

Con gái Tô cười haha

- Tiểu mập, một mùa hè lại tăng được cân rưỡi, thong thả thôi, béo nữa không ai thích đâu.

- Cắt! Cậu, cũng chỉ có Phó Tư Minh không ruồng bỏ tôi thôi.

Con gái Tô liếʍ vụn đá:

- Sao vậy? Cậu muốn thì cho cậu đấy.

Vài người bạn học cười ầm lên, Phó Tư Minh hỏi nam sinh mập mạp bên cạnh:

- Lôi tử, bảng phân ban cao tam cậu xem chưa? Cậu được phân vào lớp nào thế?

Lôi tử cười mập mờ:

- Cái cậu quan tâm là hai người cậu đúng không? Tôi thấy, thầy giáo có thể nhầm lẫn rồi, tại sao lần nào phân ban hai người cậu cũng không tách nổi nhau, tôi cũng rất khó hiểu.

Nói như vậy, lần này bọn họ lại được ở cùng một lớp?!

Dưới chân Phó Tư Minh như được tra thêm một lớp dầu, chạy đi bẩm báo.

- Tô tiểu muội, lớp 15, chúng ta đều cùng lớp khoa học tự nhiên 15.

Con gái Tô âm thầm nhếch miệng, vất rác vào thùng, vỗ vỗ tay:

- Tôi nói này đồng chí Phó Tiểu Minh, bị phân vào lớp gần cuối tự hào như vậy sao?

Phó Tư Minh vò đầu, chớp mắt cười rất thành thực:

- Có...có sao? Tôi thấy lớp 15 cũng không tệ mà.

Không tệ?

Ban khoa học tự nhiên tổng cộng có 15 lớp, dựa theo thành tích học tập xếp từ cao xuống thấp, lớp 1, lớp 2 đều là những mầm non đại học trọng điểm để bồi dưỡng , gánh vác sứ mệnh làm rạng danh lịch sử trường học.

Còn những lớp phía sau, chất lượng dần dần hạ thấp xuống, đến lớp 15, giáo viên trước khi lên lớp chắc chắn sẽ nói:

- Các em không học không sao cả, đừng điên làm ảnh hưởng đến lớp 1 lớp 2.

Ừ, đây chính là lớp 15.

Cậu lại có thể nói "không tệ"?

Nhưng, con gái Tô rất khó hiểu, chọc cánh tay cậu:

- Tôi nói này bạn học Phó Tư Minh, thành tích học tập của cậu không đến nỗi kém như vậy chứ? Dù sao cũng có thể xếp vào lớp ba, lớp bốn, sao lại lưu lạc đến bước đường này chứ

Cậu cười lộ ra 8 cái răng sứ trắng tinh:

- Thi cuối kì đi bắn trượt bia rồi, không thi tốt.

Bắn trượt bia... từ này nghe có vê nhức tai.

- Được rồi, phân vào một lớp cũng tốt, sau này lúc ăn cơm cậu che cho tôi, lúc trốn tiết tôi che cho cậu!

Đã kết hợp được kinh nghiệm cách mạng rồi!

Cho nên hai năm cấp 3 của con gái Tô đã bưng bít như thế nào, có thể thấy rõ.

Vẫn còn vài bạn học cao nhị được phân vào cùng lớp, đương nhiên cũng có cả những bạn cao nhất, cao nhị bị tách ra. Mỗi lần phân ban đều là một vở kịch có cả niềm vui và tai hoạ.

Năm nay ấy mà...

Con gái Tô nhìn nữ sinh ngồi trước mặt Phó Tư Minh, tết tóc đuôi ngựa, đang quay đầu cười nói với cậu.

Náo nhiệt!

- Hành tây, trùng hợp quá!

Hành tây tên thật là Dương Thông, bố cô ấy hiển nhiên muốn con gái thông minh lanh lợi có tiền đồ, chỉ là dùng lực quá mạnh, biến dị rồi.

Dương Thông lạnh lùng lườm cô, Dương Thông rất xinh đẹp, đôi mắt một mí sáng ngời, môi mỏng, thuộc loại tướng mạo cẩn thận quá mức,

- aiyo, đồ thừa, cao nhị khó khăn lắm mới trốn được cậu, không nghĩ đến cao tam lại đâm phải! Quá xúi quẩy rồi.

Con gái Tô không quan tâm vểnh chân lên, bắt chéo chân lắc lắc vài cái:

- Ai nói không phải chứ, cũng không biết tạo nghiệt gì!

Dương Thông khinh miệt cười lạnh:

- Ha! Cậu còn không biết mình tạo ra nghiệt gì?

Tôi nhổ! Lại còn biện luận.

Được, chúng ta tương lai còn dài. Phó Tư Minh giảng hoà:

- Khó khăn lắm mới lại được phân cùng một lớp, là phân, phân.

- Phân em gái cậu.

- Hừ!

Hai người phụ nữ sinh cùng một giờ đang tranh cãi, Phó Tư Minh nhìn bên này, lại nhìn bên kia, đau đầu.

- Vài người ra đây chuyển sách mới! Nam sinh tích cực lên một chút.

Không biết ai đang hét ngoài cửa lớp, lớp học đột nhiên yên tĩnh hẳn.

- Đến đây đến đây!

Nam sinh trong lớp không nhiều, bẻ ngón tay tính, cũng chỉ có bảy tám người, vừa mới gọi, gần như tất cả đều đi ra ngoài.

Phó Tư Minh cũng mượn cơ hội trốn khỏi mưa bom bão đạn giữa hai người.

Dương Thông quay đầu nhìn cô, châm biếm nói:

- Đồ thừa, cô còn mặt dày mày dạn quấn lấy người ta không buông, da mặt sao lại dày thế nhỉ!

Con gái Tô cười haha:

- Độ dày da mặt tôi không cần cô phải quyết định. Còn về cậu ấy, lão nương thật sự không mặt dày mày dạn, mê lực cá nhân thôi, chẳng có cách nào khác.

- Thật không coi mình là con gái.

Dương Thông hung hăng cắn răng. Nguyên nhân khiến hai người trở nên như vậy, đào sâu vào, có vẻ như là vì Phó Tư Minh.

Cô huýt sáo, :

- Có coi mình là con gái hay không thì tôi vẫn là con gái! Nếu không, chúng ta ra nhà vệ sinh nhìn thử xem?!

- Không biết xấu hổ.

Cô hung hăng ném một câu, quay đầu nhún vai.

Bạn cùng bàn đẩy đẩy cô:

- Thông Thông, đừng phân cao thấp với cậu ấy, loại người này không đáng!

- Ai thèm phân cao thấp với cậu ta, cậu ta xứng đáng?!

Tôi nhổ vào.

Cô không thích cùng nữ sinh õng ẹo múa mép khua môi, nếu không, sặc chết cô.

Con gái Tô ngồi ở dãy cuối cùng, bàn đơn lùi về sau một tẹo là lưng dính tường, dựa lên trên, đừng nói thoải mái biết bao.

Đang lúc vô cùng thoải mái, cửa sổ lòi ra một cái đầu, ánh mắt ấy.... khí chất ấy....

Con gái Tô ngay lập tức ngồi ngay ngắn!

- Thịnh Hạ, ra đây một lát.

-------

Dịch: Trang Phan

Biên tập: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 16/04/18
« Chương TrướcChương Tiếp »