Trong lúc Lãnh Dạ Thần ngủ say, đường nét trên khuôn mặt lạnh buốt của anh đã thu liễm lại một ít, lông mi dày rơi xuống để lại hình bóng nhỏ, trên nước da màu lúa mạch như phảng phất có chút mồ hôi.
Tô tiểu thư không chịu được nuốt nước miếng, si ngốc nhìn chằm chằm mĩ nam ngủ, hai con mắt trong veo như nước cứ nháy, rồi lại nháy.
Bàn tay nhỏ bé không nghe theo sao bảo của bản thân cứ như thế chầm chầm giương lên, liền dừng lại ngay bên miệng của Lãnh Dạ Thần, đôi môi mỏng quyến rũ khép lại, phác họa ra một đường cong dụ hoặc lòng người.
Yết hầu liền ngứa ngáy, trong người từng tế bào sống đang gào thét.
Đầu ngón tay non mềm rơi trên từng bắp thịt của anh rồi chạy lên quai hàm căng chặt của anh, tâm hồn thiếu nữ như bị điện giật trái tim đập thình thịch thình thịch một cách điên cuồng, Tô tiểu nữ hung hăng cắn chặt lấy môi của mình, không khí thật sự quá ngột ngạt.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo chầm chậm cuối xuống, cứ từ từ cuối xuống dần dần, một tấc rồi lại gần hơn một tấc, gần sát với khuôn mặt anh tuấn đi vào tuyệt thế,.…..
- Tô Thịnh Hạ!
Nhìn vào đôi môi mọng nước mềm mại đang muốn dán trên môi của Lãnh thiếu, bỗng nhiên từ trên giường truyền đến tiếng la hét, toàn bộ âm thanh mang lượng de xi ben cực đại đều rơi vào tai của Tô tiểu thư, cơn chấn động ngay lập tức làm cho Tô tiểu thư giật giật.
“Rầm!”
Vừa mới bày ra tư thế gập người chuẩn bị tiếng công, đôi chân duỗi ra độ cong quả thật quá nghịch thiên, bị Lãnh thiếu đang trong khí thế tràn đầy quát to một tiếng, Tô Thịnh Hạ lên tiếng trả lời liền ngã xuống đất.
Cặp mông đầy thịt tiếp đất, thanh âm vang lên đó nghe như rất đau.
Lãnh Dạ Thần đôi chân nhanh nhẹn phóng khoáng bật xuống giường, oai phong lẫm liệt đứng sừng sững trước thân thể bị ngã của Tô tiểu thư, thuận theo tầm mắt của cô ngẩng mặt nhìn lên, đôi chân dài như hai chân của Optimus Primes an toàn vững chắc bay lên Nam Thiên Môn.
Suýt chút nữa là cợt nhả tam thúc rồi, Tô Thịnh Hạ khuôn mặt trơ ra hướng Lãnh Dạ Thần vẫy vẫy tay, chịu đựng cặp mông đang nổi từng cơn đau đớn cười híp mắt đáp:
- Tam thúc….. chú tỉnh rồi à.
Lãnh Dạ Thần vẻ mặt nghiêm nghị, không cần bất kì thứ gì phủ lên nhưng giọng nói của anh vẫn mang theo sát khí tự nhiên, cứ hầm hập nhắm vào Tô Thịnh Hạ mà phóng ra,
- Em muốn làm cái gì?
Tô Thịnh Hạ hì hì cười,
- Tôi? Động cơ của tôi chẳng lẻ Lãnh thiếu gia thân kinh bách chiến (thân trải qua trăm trận chiến) vẫn chưa nhận ra hay sao?
- Tôi là tam thúc của em! Em nghe cho rõ, nhớ cho kĩ!
Sắc mặt Lãnh thiếu tái mét, cơn giận cứ nổi lên rồi lại kìm xuống nhiều lần như thế, khi anh vẫn còn chưa có cách xử trí cô, đối mặt với nha đầu này, anh chỉ cảm thấy không biết phải làm gì cô mới đúng.
Tô Thịnh Hạ khuôn mặt nhỏ lanh lợi vô hại nhìn anh:
- Được, được, được, nhớ kĩ rồi, Tam thúc, chú không phải muốn chiếm tiện nghi của tôi sao? Không sao, tôi cho chú chiếm.
Đôi con ngươi sáng rực rỡ sạch sẽ như vì sao trên trời của cô như cười như không cười, chỉ là một câu nói hết sức bình thường, bị cô nói trực tiếp liền biến chất.
Mặt Lãnh thiếu đen lại:
- Im miệng! Đứng dậy mau!
Tô Thịnh Hạ đưa tay vén váy lên, vải bố mỏng manh che chắn đôi chân lộ ra một đoạn lớn nước da trắng tinh, bị ánh nắng chiếu vào làn da đỏ ửng có chút sắc hồng nhàn nhạt, mỗi nơi trên cơ thể cô đều là trắng nõn tươi mát độc đáo đầy nữ tính.
Cái miệng nhỏ kêu la đau đớn, khẩu như tên lưu manh, kêu la:
- Tam thúc, mông đau….. đứng lên không được, chú kéo tôi một tay đi.
Lãnh thiếu:
- ….. Đứng dậy!
Trên miệng vẫn là khẩu khí lạnh như trước, bàn tay to có vài vết chai sần nhưng lại không trái lương tâm duỗi tay ra, bàn tay nhỏ của Tô tiểu nữ đưa tay để vào trong lòng bàn tay ấm áp mạnh mẽ khô khan của anh, da ở đầu ngón tay non nớt mỏng manh cảm nhận được vết chai trong lòng bàn tay anh vì sử dụng súng nhiều mà tạo thành, trái tim cô run rẩy một hồi.
- Aiya, tam thúc chú nhẹ một chút nhẹ một chút, đau, aiya, đau!
Cô vì cong người nên phần mông bị đau, một bên cong người đứng lên một bên cứ kêu la aiya aiya, tiếng kêu này ba phần là vì đau, bảy phần là cố ý làm nũng, thanh âm thiếu nữ trong trẻo đang khô nóng của Thịnh Hạ như một vũng nước thanh tuyền, theo đỉnh đầu ào ào trào xuống .
Lãnh Dạ Thần là một người đàn ông thép không sai, nhưng đàn ông thép cũng chịu không được tiếng kêu uyển chuyển du dương lượn lờ cứ luân phiên dày vò anh.
- Đứng đàng hoàng cho lão tử!
Khuôn mặt ngỗ nghịch đẹp trai ngời ngời bị cô, thanh âm của cô trộn lẫn tạp niệm quá nhiều động cơ không tốt, hét lên như gà gáy, bàn tay to dùng lực đem người từ trên đất kéo lên, sau hồi trách mắng anh tức giận ngồi xuống trên ghế.
CAO! Lãnh tam thiếu từ trước tới nay vẫn luôn khoe khoang sự bình thản ổn định vững chắc như núi của bản thân, hôm nay cảm thấy đây chính là sự khıêυ khí©h chưa từng có đối với anh, một nơi nho nhỏ nào đó trong trái tim bị một cái chùy đánh vỡ ra một lỗ hổng, cuốn theo làn gió.
Tô Thịnh Hạ oan ức xoa nắn đôi chân lớn rồi lên phần thắt lưng rồi lại xuống bộ phận dưới cái mặt nhỏ sáp gần lại:
- Tam thúc, tôi đứng đàng hoàng rồi, chú xem, tôi ngoan như thế, nghe lời như thế, có phải nên cho chút khen thưởng không nha?
Lãnh tam thiếu đồng tử nhúng lạnh hung hăng quét qua mắt cô, hừ lạnh,
- Tránh xa tôi ra một chút!
Tô tiểu nữ cười trộm trong lòng, Lãnh tam thiếu hôm nay rất tức giận nha, nổi cáu rồi, rất tốt, tức giận, nổi cáu, chứng minh hành động của tam thúc đối với cô là có phản ứng nha.
Có phản ứng chính là chứng mình được mình có hi vọng.
Tô tiểu nữ biết điều lui về phía sau, chất lượng món đồ này, hay là cần phải chú ý một chút nữa.
Sau khi đứng đàng hoàng, Tô tiểu nữ dấu đi đôi bàn tay đưa mắt chú ý đến cơn giận muốn thổ huyết của Lãnh thiếu:
- Tam thúc, tôi muốn ăn táo.
- Tự lấy đi!
- Eh! Được rồi!
Tô tiểu nữ cầm một quả táo nâng trong bày tay, quả táo to to chỉ có một tay căn bản không cầm hết, cô đứng trước mặt anh, cầm quả táo chơi đùa,
- Tam thúc, chú có thích ăn táo không?
Lãnh thiếu lạnh lạnh liếc cô một cái, một từ cũng không trả lời, tầm mắt nhìn đến đồng hồ đang đeo trên cổ tay, cách giờ ăn trưa còn 20 phút nữa.
Tô tiểu thư từ từ thong thả gặm một miếng, từ từ nhấm nháp ở trong miệng:
- Tam thúc, táo của chú thật là ngọt! Thật là ngon.
Táo gì, là quả cấm!
Lãnh Dạ Thần giả vờ nghe không hiểu,
- Cầm toàn bộ chỗ đó đi đi.
Tô tiểu nữ lòng tham không đáy nhìn chằm chằm vào dĩa hoa quả,
- Tam thúc, tôi còn muốn ăn thử nho nữa, quả táo quá to, chú giúp tôi ăn đi?
Đang nói liền cầm trái táo mới gặm một miếng nhét vào trong tay Lãnh thiếu.
Người phía sau ánh nhìn lạnh lẽo,
- Tự mình ăn!
Tô tiểu nữ đè ép cổ họng nũng nịu,
- Tam thúc, dạ dày người ta nhỏ, ăn không nổi đồ ăn to như thế, không tin, chú sờ thử xem, mới ăn một chút mà cái bụng đã căng tròn rồi này.
Cô một tay đưa quả táo, một tay muốn lôi kéo tay Lãnh thiếu khiến cho người khác muốn phạm tội, dáng vẻ tươi cười ngây thơ vô hại, một bộ dạng thật sự là đang đợi nghiệm chứng.
- Tô Thịnh Hạ! Em đến cuối cùng là muốn làm gì!
Anh cầm lấy quả táo cô mới gặm một miếng, đặt lên bàn một phát,
- Rầm
Quả táo to đỏ rực thiếu mất một miếng, sát bên còn có một hàng dấu răng.
Tô tiểu thư cầm một quả nho nhỏ ném vào trong miệng:
- Tam thúc, chú xem, cái quả táo này có phải là giống logo của hãng điện thoại APPLE không? Người ta nói, trên thế giới này có ba quả táo lợi hại nhất, một là của Steve Jobs, một là của Newton, còn lại là trái ở đây phải không?”
Tam thúc, cái thứ ba, là quả cấm, là cám dỗ được tạo ra từ bàn tay của thượng đế, chính là quả táo nào của anh, anh làm rơi, hiểu không?
Lãnh Dạ Thần nghiên người lành lạnh liếc nhìn cô, lưng thẳng như một bức tường, anh có chút bị đè ép không thể nổi cáu, âm thanh đột nhiên mềm xuống:
- Thịnh Hạ, em mới 17 tuổi thôi, chỉ là một đứa trẻ, tôi là …….
- Hừ, quân trưởng đại nhân, đầu tiên, kì nghỉ hè này kết thúc tôi sẽ khai giảng bước chân vào lớp 12, đồng thời, cũng sắp đến sinh nhật 18 tuổi của tôi rồi, thứ hai, chú lại muốn nói với tôi chú là tam thúc của tôi phải không? Chú cùng ba tôi chỉ là anh em kết nghĩa sinh tử có nhau , một chút quan hệ huyết thống cũng không có, từ hai điều trên, tôi tuyệt đối phù hợp với tiêu chuẩn của chú.
Cô không tự ti cũng không kiểu ngạo, cô chậm rãi ung dung nói thẳng ra cùng với anh, đôi môi hồng phấn đang ngậm lấy quả nho nhỏ nhai nhóp nhép, không chút nào cảm thấy lời vừa mới nói của mình có gì không thỏa đáng.
- Tuổi nhỏ không biết xấu hổ! Một lát nữa tôi để Đổng Đại Bằng đưa em trở về!
Lãnh tam gia tức giận rồi, từ trên ghế vọt thẳng đứng lên, chuyển người liền muốn cô đi ra ngoài kia.
Tô tiểu nữ không nhanh không chậm đứng ở phía sau anh,
- Tam thúc, chú đừng lo, tôi làm chuyện gì cũng rất có chừng mực, thấy được rằng tuổi của tôi hiện tại vẫn không làm chuyện gì xấu, cho nên đối với chú sao, nhiều nhất cũng chỉ là xâm chiếm một chút ở miệng, động một chút ở tay, chú không cần quá căng thẳng, thời gian vài tháng này, chú cứ từ từ tiêu hóa một chút quan hệ giữa hai chúng ta, đến lúc đó cũng có chút chuẩn bị trong lòng.
Cái nha đầu hoang dại nói hưu nói vượn này!
Lãnh Dạ Thần túm chặt lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô,
- Nghe cho rõ, tôi là tam thúc của em, hôm nay là vậy, ngày mai cũng là thế, sau này cũng là như thế. Em bớt lay động tâm trí đi, càng không nên có những suy nghĩ không nên có, bằng không tôi….
Tô Thịnh Hạ ngẩng cằm lên,
- Bằng không chú sẽ làm như thế này đây? Tam thúc.
- Bắn chết em!
Lãnh tam thiếu kìm nén luồng khí tức giận, vậy mà lại buột miệng nói ra là câu thường dùng trong khi huấn luyện binh sĩ.
Tô tiểu thư cười tràng dài đến nổi đau sốc hông:
- Hahahaha, tam thúc, chú muốn bắn chết tôi ư? Có thể nha, nhưng mà, chú không thể dùng khẩu súng này, phải dùng khẩu súng này……
Cái miệng nhỏ của cô từ từ mở ra đóng lại , hướng ánh mắt từ phần eo nhìn xuống, rồi dừng lại ở giữa hai chân, cười ngây thơ tinh khiết lại mang theo tà khí.
- Em sẽ không có cơ hội này, chết tâm đi.
- Vậy cũng không giống nhau, chỉ cần công phu thâm sâu, có công mài sắt có ngày nên kim thôi.
- Yên tâm, tôi sẽ không đời đến ngày đó.
- Sẽ không lâu đâu, tam thúc nhất định sẽ đợi được.
- Đừng làm mất mặt!
Cô cười, khuôn mặt trắng nõn có chút hồng,
- Yêu thì đã yêu rồi, còn muốn thể diện cái gì nữa?
Rất tốt, tam thúc đáng yêu của cô đã bị cô lấp kín miệng, không nói từ nào nữa, xem ra thần thương thiệt chiến cái gì chứ, rất phù hợp với trận chiến của hai người.
- Cút!
Trên miệng nói vậy nhưng biểu tình khuôn mặt hoàn toàn không phù hợp, trực tiếp ra lệnh đuổi người, tam thúc thô bạo của cô dùng phương pháp này đối xử với con gái thật là một loại đáng yêu nha.
Rất tốt, lại thêm nhiều hơn một lí do khiến cô muốn ngừng mà không ngừng được thích anh.
Tô tiểu mỉm cười,
- Tam thúc, miệng vì tôi đang chuẩn bị, tôi bất cứ khi nào sẽ đến lấy, còn nữa, tam thúc, tôi là nụ hôn đầu, không cần biết anh có phải hay không, đều sẽ không chịu thiệt.
Lãnh tam thiếu đứng lù lù không động đậy như muốn đóng băng cô, hàn quang tứ phía,
- Còn càn quấy thêm nữa, tôi đá em ra chạy vòng quanh sân!”
Tô tiểu nữ giật giật bả vai,
- OK, nhìn tôi bây giờ vẫn chưa thượng vị lên trên được, tạm thời tôi cho chú mặt mũi, nhưng mà, tôi nhất định….
- Còn không im miệng lại!
Trong mắt anh vẫn là tia lạnh lùng nghiêm nghị chướng mắt và vô vị không có một chút gợn sóng nào, là sự đe dọa bằng vũ lực gϊếŧ người trong nháy mắt, vì vậy Tô tiểu nữ liền mặt dày nhanh mồm nhanh miệng bỏ lại hết thảy tháo chạy.
Hai người vừa mới ra khỏi phòng nghỉ ngơi, Đổng Đại Điểu đang chống cánh tay bước to chạy đến:
- Báo cáo, thủ lĩnh, có thể ăn cơm rồi.
Lãnh thiếu vẫn gương mặt lạnh lùng gật đầu:
- Biết rồi.
Đổng Đại Điểu nhìn qua Tô Thịnh Hạ:
- Vậy, tiểu đồng chí này cùng ai ăn cơm đây?
Tô Thịnh Hạ chủ động bày ra tư thế người một nhà:
- Tôi ăn cơm với tam thúc của tôi.
Đổng Đại Điểu cào cào đầu tóc, ngốc nghếch cười,
- Vậy được, thủ lĩnh, ngài mau đến nhà ăn quân khu ở bên phải căn tin đi.
Thấy bầu không khí không đúng, Đổng Đại Điểu báo cáo tình hình xong liền vội vã rút lui.
Tô Thịnh Hạ hi ha ha cười vì đã đạt được mục đích của mình,
- Tam thúc,chú không cảm thấy hai chúng ta đứng cạnh nhau rất nổi cũng rất hài hòa sao? Đợi tôi lớn thêm một chút nữa, cho chú làm áp trại phu nhân đảm bảo sẽ rất phù hợp.
- Cút, hay là im miệng lại?
Thanh âm băng lãnh cùng ngữ khí không kiên nhẫn của anh lại lần nữa đè ép xuống, khinh xa thục lộ (việc quen dễ làm), hoàn toàn không cần công tác chuẩn bị.
Tô tiểu nữ nhún vai, xem ra chinh phục tam thúc là một trận đánh lâu dài, không sao, cô còn trẻ, cái cô có chính là thời gian.
Việc ăn uống của Tam thiếu gia mặc dù là tốt nhất trong bộ đội đặc huấn, nhưng hương vị thực ra vẫn không ra làm sao, Tô tiểu nữ ăn được vài miếng liền ăn không vào nữa,
- Tam thúc, nay đã giải phóng hơn 10 năm rồi, các người làm sao vẫn đưa loại thức ăn dành cho binh lính thời điểm Trường Chinh vậy?(cuộc hành quân của Hồng quân Trung Quốc thoát khỏi sự truy đuổi của quân đội Trung Hoa dân quốc trong cuộc Vạn lý trường chinh những năm 1934-1936). Dinh dưỡng sẽ không đủ.”
- Huấn luyện không sợ khổ, đánh giặc không sợ súng đạn
Anh đang ăn cơm liền lên tiếng trách mắng.
Cắt!
Tô tiểu thư không chịu thua ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lãnh Dạ Thần một tay bưng chén cơm một tay cầm đũa gắp lên từng miếng từng miếng ăn cơm, phát ngốc rồi.
Rõ ràng là hương vị cùng màu của cà tím thịt heo sợi mì đã không còn nguyên vẹn, thế mà anh lại không ăn ra hương vị cao sang của đồ ăn Tây, cơ mặt theo động tác nhai cơm quyến rũ làm chấn động, không cần biết nhìn từ góc độ nào, đều đẹp trai đến đòi mạng.
Tô tiểu nữ cắn đầu đũa,
- Tam thúc, bộ dạng ăn cơm của chú thật đẹp, sau này, tôi làm cơm cho chú nha, tôi muốn nhìn chú ăn cơm nhìn cả đời này luôn!
Phụt!
Lãnh tam gia vừa đưa cơm cùng rau vào miệng, toàn bộ đều phun ra ngoài!
--------
Dịch + Biên tập: Linh Châu
Team: Con rơi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 16/04/18