- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời
- Chương 19: Váy được đấy
Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời
Chương 19: Váy được đấy
Bá khí! Quá bá khí!
Dũng mãnh! Quá dũng mãnh!
Tô tiểu thư cuối cùng cũng biết huấn luyện quân nhân nghiêm túc là như thế nào!
Tô tiểu thư nhảy xuống xe, hiện ra trước mắt cô là các tướng sĩ thẳng tắp như tượng binh mã, người người tư thế hiên ngang lẫm liệt, ai cũng soái! Ai cùng cường tráng!
Nằm rạp xuống bò qua lưới sắt, nằm sấp xuống đống bùn, xà đơn xà kép còn có mấy người đàn ông tay để trần dưới nắng mặt trời mang nặng tiến về phía trước, Tô tiểu thư lần này cũng coi như mở mang kiến thức.
Nhưng sân huyến luyện quân sự chỉ toàn các binh sĩ nam, còn toàn đồng phục màu xanh, bộ váy màu vàng nhạt của Tô Thịnh Hạ hiện lên vô cùng dễ thấy, vừa vào cửa đã thu hút dư luận.
Có điều, các binh sĩ nhìn thấy Lãnh gia đi trước, lại ngoan ngoãn tiếp tục bán mạng.
Lãnh gia nhăn mày, quay người
- Đổng Đại Bằng, cởϊ áσ khoác.
Mồm Đổng Đại Bằng co rút
- Đầu Nhi, tôi đã mất một chiếc rồi.
Lại mất thêm chiếc nữa, trở về lấy đâu ra cái để thay, có thể tha cho áo khoác của anh không.
Mệt tim quá, không bao giờ yêu nữa.
Tô tiểu thư sững sờ nhìn hai người, nhất thời chưa hiểu, Tam thúc đang ăn hϊếp người khác? Lại có tật xấu độc nhất vô nhị này, bắt người ta cởϊ qυầи áo.
- Ai cho anh nói chuyện! Cởi
Đổng Đại Bằng mặt mày đau khổ, giống như cô vợ nhỏ bị ức hϊếp, lưu luyến không nỡ cởϊ áσ khoác, nhắm mắt đưa cho Lãnh gia.
Lãnh gia mở rộng bộ quân phục của Đổng Đại Bằng, bám vào người cô, hai ba giây đã lưu loát buộc áo lên eo Tô Thịnh Hạ, mấy giây này, Tô Thịnh Hạ không kịp phản ứng.
Váy của Tô Thịnh Hạ bị một chiếc áo khoác ngớ ngẩn che mất.
- Tam thúc...
Tô Thịnh Hạ mở miệng, phản ứng này, có phải hơi quá khích không?
Lãnh Dạ Thần nghiêm giọng cắt ngang
- Trở về thì trả người ta, còn có chiếc lần trước, cũng trả đi.
-.....
Nhịn, ai bảo đây là lãnh địa của anh.
Nhưng trong lòng cô càng vui hơn, buộc áo khoác cho cô, là sợ cô bị người khác nhìn thấy phong cảnh dưới váy sao?
Haha, tam thúc, không tồi nha!
Lãnh Dạ Thần đến chỗ tập chung, mọi người lũ lượt nghiêm, nghỉ, kính lễ
- Chào thủ trưởng.
Còn Lãnh gia người ta chỉ nhàn nhạt gật đầu tượng trưng, ngang ngược giậm chân đi qua, để lại cho mọi người một bóng lưng đẹp đến nghịch thiên.
Khí chất là gì ?
Tự cho mình tài giỏi là gì ?
Vô cùng lợi hại là gì ?
Là đây chứ đâu.
Trên người Lãnh gia toả ra khí thế cặn bã, đó chính là quân lệnh, không phục? Mất não rồi à!
Tô tiểu thư mặt mày hoá ngốc, nhìn chằm chằm bóng dánh Lãnh gia, thiếu điều cúi rạp người xuống.
Đàn ông mà, nên như thế này, không thì không đáng gọi là đàn ông!
- Woa! Sân tập bắn! Woa! Quá đẹp trai, quá chuẩn, phát vừa nãy là 10 điểm à?
Lực chú ý của Tô Thịnh Hạ thành công bị những xạ thủ đang tập bắn thu hút, một tay kéo tay áo Đổng Đại Bằng rít lên.
Đổng Đại Bằng thẳng lưng, khinh thường nói
- Đây có là gì, cháu chưa nhìn qua huấn luyện tác chiến đặc biệt của đội Phi Ưng bọ chú, đấy mới đẹp trai, mới là lính, còn có, nếu cháu được tận mắt nhìn đội trưởng bọn chú xạ kích, bọn lính mới này, đến mông cũng không bằng.
Úi chà! Khẩu khí không nhỏ nha!
Tô tiểu thư ngẩng đầu lên nhìn thấy vài người đàn ông mặc quân phục đang báo cáo công việc với Lãnh gia, cắn cắn môi
- Chú nói, đội trưởng của các chú, thật sự lợi hại như thế?
Đổng Đại Bằng thẳng lưng
- Chuyện! Cháu cũng không thèm nghĩ, Phi Ưng là nơi nào,đó đều là những tinh binh được tuyển chọn từ nghìn người, đội trưởng của bọn chú là người như thế nào? Là người đứng đầu.
Tô tiểu thư quẹt mũi, nhìn bóng lưng Lãnh Dạ Thần, nói như vậy, vị Tam thúc này của cô đúng là cũng có chút bản lĩnh.
Sân huấn luyện quả thực vô cùng nóng, mới đầu cô còn nhiệt huyết phừng phừng nhìn thứ gì cũng thấy mới lạ, chỉ hận không thể cần súng bắn mấy phát đạn, nhưng bước chân của Lãnh Dạ Thần vừa nhanh vừa dồn sức, Tô tiểu thư rất nhanh liền không theo kịp.
- Tôi không chơi nữa! Đây rõ ràng không phải việc cho người làm. Tạm biệt!
Tô Thịnh Hạ nhỏ mọn lên tiếng, mười con ngựa cũng không kéo được, nói không chơi nữa liền xoay người bước đi.
- Đứng lại
Tiếng Lãnh Dạ Thần vang lên giữa một nhóm binh sĩ, tiểu nha đầu nhăn mày, muốn đi, lại phát hiện chân không nghe sai bảo.
- Đằng sau quay!
Cùng một kiểu, âm thanh rõ ràng mang theo sự uy nghiêm sâu sắc, Tô Thịnh Hạ không có cách nào kháng cự, đành phải kiên trì quay người lại.
Binh sĩ tập huấn bên cạnh lũ lượt ném đến những ánh mắt khác nhau, đương nhiên cũng không tránh được tiếng bàn tán ríu rít.
- Không chơi nữa, tôi đi đây!
Lãnh gia đưa văn kiện cho Đại đội trưởng đứng bên cạnh, lạnh lùng liếc cô
- Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, em xem đây là đâu?
Tô Thịnh Hạ liếʍ đôi môi khô khốc
- Tôi lại không phải binh sĩ, tại sao không thể đi, thúc chở tôi về đi.
Lãnh Dạ Thần lạnh lùng nheo mắt
-Đổng Đại Bằng.
Đổng Đại Điều bước dài lên trước
- Có
- Đưa cô ấy đến phòng nghỉ
- Rõ!
- Này này này! Tôi không đi, đưa tôi về nhà! Gϊếŧ người như cỏ rác! Gϊếŧ người rồi!
Tô tiểu thư không kìm được tay vung chân đá giãy giụa một trận, cuối cùng cũng không thể tránh nổi số mệnh bị khiêng về phòng nghỉ.
Nhưng phòng nghỉ ấy mà, ngược lại cũng không quá kém, ít nhất không có nắng mặt trời, còn có nước để uống.
- Này! Không phải chỉ có mỗi lương khô thôi đấy chứ? Có hoa quả không?
Đổng Đại Bằng trước khi đi kéo chặt tay áo Tô Thịnh Hạ, híp mắt cười hỏi.
- Phòng của binh sĩ không có, chỉ mỗi phòng của cán bộ mới có hoa quả, hơn nữa trợ cấp của mỗi cán bộ cũng không giống nhau, giống như..."
Đổng Đại Bằng bẻ tay chỉ vào Tô Thịnh Hạ phổ cập kiến thức khoa học về quân hàm và quy tắc đãi ngộ, Tô Thịnh Hạ xua tay
- Được rồi! Chú trực tiếp nói cho tôi ai được trợ cấp nhiều nhất, đầy đủ chủng loại nhất?
- Đương nhiên là Đầu Nhi của bọn chú! Đầu Nhi là lão đại ở đây, trang bị lúc nào cũng tốt nhất.
- Này...
Tô Thịnh Hạ còn muốn hỏi phòng của Lãnh tam thúc là gian nào, Đổng Đại Bằng đã chống tay chạy mất.
Phòng của Lãnh tam thúc? Khì khì khì!
Nhìn xung quanh, không có ai cả, quá hợp để trộm cắp, Tô tiểu thư uống mấy ngụm nước lạnh, sờ sờ môi, bắt đầu đi tìm căn cứ địa của Tam thúc!
Không trách Tô tiểu thư ngốc nghếch được, chủ yếu là, phòng nghỉ ở khu huấn luyện này dãy nào cũng như nhau, đến một cái mp3 cũng không có, cô lần lượt tìm từng phòng một vẫn không tìm được phòng Lãnh tam thúc, đừng nói đến hoa quả, có phòng cả nước cũng không có.
Tìm không mệt mỏi, Tô tiểu thư chạy một mạch đến dưới bóng cây, đối diện với một dãy phòng, nhưng ở đây yên tĩnh hơn hẳn, gần như không có ai đi qua.
Đâm lao thì phải theo lao, Tô tiểu thư nhấc chân chạy vào.
Aiya!
Tìm cả nửa ngày, đây mới là dãy phòng nghĩ ngơi của lãnh đạo nha!
Có bàn ghế, có giường chiếu còn có cả chiếc quạt lớn đang chạy vù vù, đối diện với khu nhà ọp ẹp đến chim cũng không thèm đếm xỉa tới, Tô tiểu thư nằm lên cửa sổ tra xét, cuối cùng, trước mắt sáng bừng.
Tìm thấy rồi!
Đợi chút, tìm thì tìm thấy rồi, vì sao lại không trống không, rõ ràng có người đang nằm trong phòng.
Người đó đang nằm trên giường, hai tay đặt trên bụng, mặt bị mũ che mất không nhìn thấy được.
Trong chớp mắt, một đống táo to đỏ au, nho mọng nước, quýt vàng rượm bày hết ở trên bàn, mê hoặc quá lớn nha!
Tô tiểu thư hít hít mũi, cẩn thận từng li từng tí mở cửa, định lấy một quả táo rồi đi, ai biết táo chưa đến tay, người trên giường đột nhiên trở mình!
Vốn dĩ chiếc mũ đang che trên mặt giờ "lạch cạch" rơi xuống đất, ánh nắng rực rỡ chiếu lên khung cửa sổ, một gương mặt lạnh lẽo cương nghị thanh tú thoát tục không hề báo trước đập thẳng vào mắt cô.
--------
Dịch: Trang Phan
Biên tập: TrinaJane
Team: Con rơi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 16/04/18
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời
- Chương 19: Váy được đấy