Chương 89
Hai bàn tay nắm chặt lại của Cố Tịch Dao trở nên run rẩy.
Cô ngước mắt lên nhìn bệnh viện trước mắt, cô không ngờ đến chỉ xa cách vài ngày, cô lại trở lại nơi đây.
Có điều lần này, là Bắc Minh Quân nhập viện.
Tối qua, cô sốt cao thϊếp đi, không hề biết chút tin tức gì về chuyện của anh.
Nghe những câu hỏi ban nãy của phóng viên, cô cảm thấy đau lòng.
Khó trách Bùi Huyền Kim lại chạy đến cho cô một cái tát, chắc là do Bùi Huyền Kim tưởng rằng cô là người phụ nữ trong xe Bắc Minh Quân tối qua.
Cô thở dài một hơi, đi vào trong bệnh viện…
***
Lúc này, nhà họ Bắc Minh trở nên rất náo loạn.
Bởi vì tai nạn đột ngột của Bắc Minh Quân, huyết áp của ông cụ Bắc Minh tăng lên rất cao, chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Giang Tuệ Tâm trở nên hoảng loạn, dường như chỉ trong một đêm đã già đi mười tuổi.
Ngồi bên giường ông cụ, bà không kìm được nước mắt, khẽ nói: “Chính, ông không cần lo lắng, Đông đã đi bệnh viện rồi, Quân sẽ không sao đâu. Ông nhất định phải biết giữ gìn sức khỏe, không thể kích động, biết không?”
Bắc Minh Chính nằm trên giường, đầu tóc trắng phơ, thở dài một hơi, nắm lấy tay Giang Tuệ Tâm: “Tuệ Tâm, tôi già rồi, may mà còn có bà luôn ở bên chống đỡ cho tôi, cảm ơn bà…”
“Nói cái gì vậy? Đến tôi mà còn phải cảm ơn sao?” Giang Tuệ Tâm sụt sịt: “Chính, trong nhiều đứa con như vậy, tôi biết ông quý nhất là Thằng Quân…”
Bắc Minh Chính gật đầu, tiếp lấy lời bà: “Đồng thời, thích chống đối tôi nhất, khiến bà đau đầu nhất cũng là nó.”
“Ông đó, yêu cầu với thằng bé cũng cao quá rồi. Từ nhỏ đến lớn tạo các kiểu áp lực cho nó khiến cho nó chống đối mọi thứ, bây giờ thì hay rồi, nó tài giỏi đến mức ông cũng cảm thấy không bằng, nhưng lại không chịu nghe lời ông nói nữa rồi.”
Bắc Minh Chính thở dài một hơi: “Trong ba đứa con, thằng cả ốm yếu thành thật, không có nghị lực; thằng ba tác phong không nghiêm chỉnh, cả ngày chỉ biết cợt nhả, trêu đùa phụ nữ…”
Nghe đến Bắc Minh Chính nói đến thằng ba, bàn tay Giang Tuệ Tâm không khỏi run lên.
Bắc Minh Chính an ủi vỗ bàn tay bà, nói tiếp: “Tuệ Tâm, tôi biết thằng ba là do bà sinh ra, bà yêu thương nó nhất. Nhưng trong ba đứa nó, thì thằng hai thật sự tài giỏi nhất. Ài… chỉ tiếc, thằng hai quá quyết đoán, đến cả tôi cũng không khống chế được nó.”
“Chính, lẽ nào ông vẫn tính cho Quân cưới Huyền Kim?”
Nói đến liên hôn giữa nhà Bắc Minh và nhà họ Bùi, sắc mặt ông Bắc Minh lại trở nên ảm đạm: “Nhà họ Bùi năm đó có ơn với tôi, Huyền Kim lại khăng khăng một mực với thằng hai, lần trước con bé tự sát, cũng là nhà chúng ta có lỗi với nó. Sao có thể hủy bỏ chuyện hôn sự này được?”
“Nhưng mà, tôi sợ Quân sẽ phản đối, ông cũng biết thằng bé rất xem trọng hôn nhân. Đến cả năm đó ông ép nó kết hôn sinh con mới chịu cho nó kế thừa Bắc Minh thị, kết quả thằng bé thà tìm một người phụ nữ để sinh con chứ cũng không muốn kết hôn cùng người phụ nữ đó.” Giang Tuệ Tâm nhắc lại chuyện năm đó, thở dài.
“Đúng vậy…” Bắc Minh Chính dường như cũng rơi vào hồi ức năm đó: “Chuyện năm đó, may mà có bà sắp xếp cho nó, nếu không tôi không biết với sự hoang đường của nó, nói không chừng sẽ còn tìm ba, bốn người phụ nữ nữa sinh con để chọc tức tôi.”