CHƯƠNG 35
Bà thầm than: “Trình Trình nhớ mẹ rồi sao?”
Giọng nói hiền hòa ấy loáng thoáng bên tai Dương Dương.
Hai chữ Trình Trình đột nhiên khiến cậu giật mình tỉnh giấc.
Đúng rồi, sao cậu lại quên được chứ, đêm qua cậu được mấy người đó đưa về đây rồi tự mình đóng giả cậu chủ nhỏ Trình Trình mà họ nói mà.
Dương Dương nheo nheo đôi mắt vẫn còn ngái ngủ và thấy một bà lão rất đẹp đang dịu dàng xoa đầu mình.
Bà chính là bà già đã ôm chầm lấy cậu và nói “Trình Trình làm bà sợ muốn chết” khi cậu vừa mới bước chân vào nhà tối hôm qua đây mà.
Giang Tuệ Tâm nhìn cậu nhóc với ánh mắt vô cùng trìu mến.
Bà không ngờ biểu cảm của đứa bé này vẫn còn y nguyên như tối hôm qua.
Vẻ mặt lơ ngơ, vô tội.
Thực sự không còn giống với vẻ mặt lạnh lùng, cô độc lúc trước.
Hôm qua vừa mới cãi nhau với Quân, Bối Lạp thì bị cướp đi còn suýt chút nữa thì bị bọn buôn người bắt cóc, Giang Tuệ Tâm thầm nghĩ chắc là đứa bé này đã rất sợ hãi.
Thế cho nên một đứa trẻ chưa bao giờ hỏi về mẹ như cậu lại bắt đầu nhớ về người mẹ trước giờ không tồn tại.
Dù sao thì con nít nhớ mẹ là chuyện hiển nhiên.
Giang Tuệ Tâm đau lòng thở dài, an ủi: “Trình Trình đừng sợ, có bà ở đây, không ai dám ức hϊếp con hết.”
Dương Dương tròn xoe hai mắt, liếc ngang liếc dọc, ngắm nghía bài trí sang trọng của căn phòng.
Tối hôm qua bị mấy người giúp việc kéo đi tắm, lăn qua lặn lại một lúc lâu, cho nên vừa sà xuống chiếc giường vừa rộng rãi, mềm mại này, đặt lưng xuống là cậu đã ngủ say, chẳng kịp ngắm nghía, thăm quan căn phòng ngủ vừa to vừa rực rỡ này.
Xuýt xoa…
Quả nhiên là vừa lớn vừa đẹp.
Chậc, cũng phải thôi, cậu nhóc mới năm tuổi, có gõ đầu cũng không nghĩ ra từ nào khác để hình dung.
Tất cả mọi thứ trong căn phòng đều khiến cậu ngập tràn cảm giác mới lạ.
Nhất là khi cậu nhìn thấy khung ảnh siêu to được treo trên vách phòng ngủ….
Dương Dương sợ ngây người.
Trong khung hình là một cậu bé tóc đen chải chuốt láng mượt.
Cậu mặc một bộ vest trắng tinh, trên cổ còn đeo một cái khăn quàng đỏ màu đen. (về nước mới nửa năm nên tiếng quốc ngữ của Dương Dương chưa thạo nên mới gọi cà vạt là khăn quàng đỏ.), trông chẳng khác nào một cậu bé quý tộc, cậu đang cầm một cây gậy đánh golf rất dài trong tư thế vung gậy.
Đó là động tác swing tại bãi cỏ của một sân golf.
Còn nhỏ tuổi nhưng từng động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra sự thanh lịch một cách đáng sợ.
Được rồi, những điều vừa kể trên không đủ để làm Dương Dương sợ.
Điều khiến cậu khϊếp sợ hơn hết chính là gương mặt của cậu bé trong hình giống cậu y như đúc.
Vấn đề là, Dương Dương không nhớ là mình đã từng chụp một bức ảnh như vậy.
Giang Tuệ Tâm thấy vẻ mặt sững sờ, nhìn chằm chằm vào khung hình treo trên vách của cậu thì lo lắng hỏi: “Trình Trình, cháu ngoan của bà, rốt cuộc là cháu bị sao vậy?”