CHƯƠNG 25
Sự xã giao mà ông ta nói chẳng qua là bảo cô đi làm gái gọi cao cấp.
“Lý Đỉnh Thịnh, tôi còn chưa tìm ông tính sổ mà tên thất nhân ác đức ông đã đến hoạnh họe tôi trước rồi!”
Lý Đỉnh Thịnh tự biết mình đuối lý, ánh mắt thoáng một tia chột dạ.
Nhưng điều đó vẫn chẳng thể dập tắt được cơn lửa giận của ông ta.
“Tính sổ? Cố Tịch Dao, tôi trăm phương nghìn kế, đút lót bao nhiêu cửa ải mới có cơ hội này, sai cô đi hầu hạ một người đàn ông mà biết bao người phụ nữ thèm muốn cũng không được, vậy mà cô giỏi lắm, không những phá hư chuyện lớn của tôi mà còn làm liên lụy đến mọi người trong công ty, đã vậy còn không biết xẩu hổ đến tìm tôi tính sổ sao?”
Lý Đỉnh Thịnh chỉ thẳng mặt cô mà chửi.
“Nếu không phải vì thấy cô có chút nhan sắc lại khôn khéo, dáng vẻ thanh cao, không phàm tục nên tôi mới dùng tới cô. Chứ chẳng lẽ cô tưởng tôi coi trọng năng lực làm việc của cô sao?”
Cố Tịch Dao tức giận giơ tay định tát cho Lý Đỉnh Thịnh một bạt tai!
Nhưng lại bị ông ta vung tay chặn lại, giữ chặt giữa khoảng không.
Đồng thời ông ta còn siết chặt cổ tay cô như muốn bóp nát nó vậy.
“Sao, muốn đánh tôi sao? Cố Tịch Dao, cô còn không tự xem lại mình là cái loại gì?”
Lý Đỉnh Thịnh hung hăng hất tay cô ra khiến Cố Tịch Dao lảo đão ngã nhào xuống đất, đầu gối của cô bị trầy da chảy máu xước chân.
Khi sự thật xấu xa bị vạch trần thì không chỉ thể xác mà cả tâm hồn đều đau.
“Cố Tịch Dao! Đừng tưởng phá hỏng chuyện của tôi thì không cần phải chịu trách nhiệm! Ba cô vẫn còn đang ngồi tù đúng không? Hoặc là cô sửa chữa sai lầm hoặc tôi sẽ bảo vài người anh em đang ở trong tù ‘chăm sóc’ cho ba cô! Ha ha, không biết sức khỏe của mẹ cô liệu có chịu nổi sự kí©h thí©ɧ này không nhỉ?”
Lý Đỉnh Thịnh đột nhiên cười nham hiểm khiến Cố Tịch Dao rùng mình.
Cô run lập cập nói: “Ông, ông muốn làm gì, ông đừng có làm bậy!”
“Sao? Sợ rồi à?”
Lý Đỉnh Thịnh cười suồng sã: “Điều tra chút chuyện cỏn con đó của nhà họ Cố hoàn toàn không làm khó được tôi! Cố Tịch Dao, cô nghe đây, trừ khi cô có thể khiến tổng giám đốc Bắc Minh thay đổi chủ ý, bằng không, tôi quyết sẽ không buông tha cho cô! Tôi sẽ khiến cả nhà họ Cố chôn chung với cô!”
Nói xong, ông ta hằn học phun một bãi nước bọt xuống đất rồi quay người chui vào xe, ngạo mạn lái xe đi, để lại Cố Tịch Dao đang run rẩy ngồi bên vệ đường, một mình lạnh lẽo trong đêm tối, lặng lẽ rơi lệ…
***
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cố Tịch Dao còn đang say giấc nồng thì bị một bàn tay mềm mại, ấm áp đánh thức.
“Nguyên, Nguyên?”
Cố Tịch Dao mơ mơ màng màng mở mắt thì nhìn thấy gương mặt hiền từ của mẹ.
Con tim trống trải, lạnh lẽo của cô như được rót đầy bơi một dòng nước ấm áp.
“Mẹ, chào buổi sáng.”
Giọng nói của cô hơi khàn.
Tối qua khi về đến nhà thì mẹ và con trai cô đều đã đi ngủ từ sớm rồi.
Tắm rửa xong, cô liền sát trùng và băng qua loa vết thương lại.