Anh chàng đó nhận được lệnh của cậu chủ là đưa thư cho hắn, nên anh ta vội vàng đi đến bệnh viện để đưa cho hắn. Đến nơi tự tay đưa lá thư, còn bị hắn lôi lại hỏi nó đâu??, nó đang ở đâu??, nó bị thương sao không vào bệnh viện??, bao nhiêu câu hỏi cứ tuôn ra mà hỏi anh chàng đó, nhưng hắn chỉ nhận lại hai từ “không biết” rồi bỏ đi, để hắn lại với lá thư của nó. Hắn cầm lấy thư mà lòng khẽ run, trong có cảm giác bất an. Hắn từ từ mở lá thư ra xem, bên trong…bên trong lá thư có một số chữ đã bị nhòe bởi nước mắt, là nước mắt của nó sao????
“Phong! Khi anh đọc lá thư này có lẽ em đã đi rồi, cảm ơn anh suốt thời gian qua luôn chăm sóc cho em, yêu thương em, cảm ơn anh đã cho em những kỉ niệm vui vẻ khi sống cùng anh, nhưng thay vào đó cũng là một phần kí ức không tốt đẹp như em từng nghĩ, anh nhỉ! Em xin lỗi vì đã giấu anh nhiều chuyện như vậy vì em không muốn anh bận tâm về em, em muốn mình có thể tự tay trả thù cho đứa em gái bé bỏng của mình. Có lẽ em đã quá ích kỷ khi thấy anh luôn chăm sóc cho Mỹ Tuyết, ân cần thăm hỏi, dù chị ta đã rời bỏ anh, em không thể chịu đựng nổi khi lần nữa anh lại chạy đến bên chị ta mà không phải em, mặc dù em hy vọng anh hãy chạy đến bên chị ta em mới có thể rời đi mà không cần lưu luyến đều gì, nhưng em lại ích kỷ và tham lam không muốn anh lo lắng cho chị ta, nếu như vậy em sẽ đau, sẽ buồn, sẽ khổ mà rời đi.
Em nghĩ em rời đi một thời gian để chữa lành những vết thương của linh hồn lẫn thể xác, và cũng thời gian đó anh và em có thể hiểu rõ tình cảm của mình dành cho đối phương. Em và anh lấy nhau là do hai bên gia đình tác hợp mặc dù em đã từng yêu anh trước khi biết anh là chồng em, nhưng còn với anh, thì chưa hề có tình cảm với em, anh chỉ thấy em là một cô bé thú vị và muốn tìm tòi để vui đùa thôi đúng không? Em biết lúc anh lấy em, anh vẫn còn yêu chị ấy nhiều lắm. Em mong anh hãy nhìn nhận tình cảm của mình thật rõ ràng xem mình thật lòng yêu ai?? và quan tâm ai??.
Anh hãy cho em tham lam một lần nữa thôi, hãy chờ em, chờ em quay lại được chứ???. Anh thay em xin lỗi chị Tuyết, và anh hãy yên tâm đó chỉ là thuốc tạm thời rời vào tình trạng ngưng thở thôi.”
Đọc xong mắt hắn thật tĩnh lặng, không chút gợn sóng, lòng đau như ai đó cắt từng đoạn một. Hắn ôm chặt lấy bức thư nhìn về một khoảng trống vô tận, hắn suy nghĩ về điều gì?? Có phải hắn nghĩ đến nó?? Hắn nghĩ suốt thời gian qua tình cảm của hắn dành cho nó là gì?? Là thú vui là khám phá, hay là tình yêu nam nữ??? Hắn lúc này đây thật rối, hắn muốn khóc, muốn hét thật to,”Hà Phương em đừng đi”, nhưng đã trễ rồi, hắn đã đánh mất nó, thật sự nó đã rời bỏ đi, không nó đã kêu hắn đợi nó, vậy hắn sẽ đợi nó, hắn sẽ chờ nó quay lại, về ở bên hắn.
Hắn đang suy nghĩ miên man thì anh nó và Hà Nhi vội vã bước vào cắt đi dòng suy nghĩ của hắn.
“Phong! Phương đâu, nó có bị làm sao không??” anh nó hỏi tới tấp hắn không kịp trả lời.
“Đúng! Phương đâu rồi, khi nghe tin là hai đứa tôi về liền như bị ngăn lại nên không về kịp, nó ở đâu, có bị thương gì không??” hết anh nó rồiđến Hà Nhi làm hắn không biết trả lời thế nào cả.
“Phương!…. đi rồi, có em ấy bị thương khá nhiều….. nhưng…. em ấy không nằm viện” hắn thật khó nói, không nên trả lời thế nào cho phải.
“Sao! Đi rồi, đi rồi là đi đâu??? Vậy người nằm viện là ai??” hai người cùngvđồng thanh hỏi hắn.
“Tôi không biết, còn người nằm viện là Mỹ Tuyết” hắn trả lời ngắn gọn
Sau một hồi thì anh nó cùng Hà Nhi thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên kêu hắn kể lại hết tất cả những gì hắn biết cho hai người được rõ. Kể đến kể lui cuối cùng hai người cũng hiểu được, hắn xin về nhà nhờ hai người ở lại chăm sóc cô ta.
Còn hắn đi về nhà mở cửa ra đi vào chẳng còn nghe được tiếng hằn học của nó là tại sao hắn lại về trễ, biết được mấy giờ rồi không. Nó là thế tùy nó nói này nói nọ nhưng nó thật sự quan tâm hắn, sợ hắn về trễ gặp chuyện gì nguy hiểm, có nó trong nhà sẽ đầy những tiềng cười, tiếng nói đấu khẩu của hai người tràn ngập nhà giờ chẳng còn nữa, chỉ còn một màn đêm trong căn biệt thự rộng lớn, bỏ lại mình hắn trong đêm tối nhớ nó, hình bóng nó khắp nhà.
Còn nữa nhé…….
(Còn tiếp)