Chương 5: TÊN Biếи ŧɦái TRONG CTY

“A….. a…. a” hắn nghe tiếng hét chói tai của nó, mơ mơ màng màng tỉnh dậy

“Em làm sao vậy?” như mới ngủ dậy giọng còn khàn khàn hắn quan tâm hỏi nó

“Sa… sao tôi nằm trên người anh?” Thế là bốn mắt nhìn nhau trong buổi sáng sớm trong lành

“Cái này thì phải hỏi em rồi” hắn mỉm cười gian tà nhìn nó, như thể nó là người có lỗi vậy

Nó giận quá hóa thẹn “anh… anh… anh”

“Anh sao ?” Hắn ngây ngô hỏi

“Anh là tên biếи ŧɦái đáng ghét” nó nằm trên người hắn vừa đánh vừa chữi làm cho cái lỗ tai sắp có nguy cơ không nghe được

“Này vợ yêu! Anh chỉ biếи ŧɦái trước mặt vợ thôi” hắn nắm lấy tay đang làm loạn của nó lại, “em mà còn làm loạn nữa là anh sẽ không chịu nổi mà làm gì em mất.

Nó im phắng không dám động đậy hay nhúc nhích, cũng không chữi hắn nữa vì nó sợ hắn sẽ làm thịt mất.

Nó lặng lẽ trèo xuống giường trong nổi uất ức, rồi vào vscn để chuẩn bị đi xin việc, nên tạm gác chuyện đó qua bên.

Tối hôm qua lúc nó chuẩn bị giơ chân đạp hắn, hắn đã biết mà giả vờ ngủ say rồi ôm chặt nó lại, không cho hành hung chồng tương lai. Đến khi nó muốn lấy chân tay để đè cho hắn khỏi ngủ, cũng là lúc hắn kéo nó nằm trên người mình, để nó không làm loạn được. Không ngờ khi ôm nó hắn cảm thấy thân thể nó rất mềm mại và nhẵn mịn, làm cho hắn phải hết sức kìm chế lại du͙© vọиɠ của bản thân.

Hắn ngồi trên giường nghĩ lại đêm hôm qua, thực chẳng ngờ đến nó lại dùng những cách trẻ con như vậy. Cô vợ của thật trẻ con thu phục cũng khó lắm đây, hắn ngao ngán lắc đầu một cái.

*** TẠI CTY AK ***



“Chị ơi, em nghe nói cty mình đang tuyển nhân viên phải không?, cho em hỏi phòng phỏng vấn – tuyển dụng ở đâu ạ” nó nói bằng giọng ngọt ngào nhất có thể để hỏi chị tiếp tân

“À! Đúng rồi em, em là Trần Hà Phương phải không?” Chị tiếp tân mỉm cười thân thiện đáp

“Dạ! Đúng rồi chị, sao chị biết tên em”

“Giờ em đi lên tầng 5 quẹo phải là phòng của tổng giám đốc, lúc nãy tổng giám đốc có căn dặn khi nào em đến,thì mời em lên gặp tổng giám đốc” chị tiếp tân tận tình chỉ dẫn nó

“Dạ! Em cảm ơn chị, nhưng sao không vào phòng nhân sự mà vào phòng tổng giám đốc vậy ạ?” Nó thắc mắc hỏi

“Cái này chị cũng không biết” nó gật đầu lia lịa như hiểu, rồi không làm phiền chị tiếp tân nữa mà cảm ơn rồi đi theo chỉ dẫn.

Bóng nó khuất sau cửa thang máy không được bao lâu, thì mấy cái miệng ngứa ngáy liền linh hoạt.

“Con bé đó là ai vậy, xinh quá” chị A lên tiếng khen ngợi

“Nhỏ đó từ đâu ra mà, được vào phòng tổng giám đốc đấy?” Chị B lên tiếng

“Thôi đi mấy bà tám vừa thôi chuyện tổng giám đốc, không đến lượt mấy bà lo đâu” chị tiếp tân khi nãy vội lên tiếng.

“Xí….í…í…” hai người đồng thanh phản bác, chị đó chỉ biết lắc đầu vì tính nhiều chuyện của hai người này.

Nó đang tung tăng phấn khởi lo mãi suy nghĩ chút không biết nói gì, đột nhiên từ đâu xuất hiện một tên con trai đâm sầm lấy nó, sấp hồ sơ trên tay tên đó bay tứ tung, còn nó xoay vài vòng rồi một cú đáp đất hết sức lý tưởng

“Trời ơi sao đi không nhìn vậy nè?” Nó không hiền vậy đâu, vì ngày đầu đến cty không nên gây chuyện đến tránh phiền tối sau này, nên nó đành nhỏ giọng mắng tên đi mắt để trên trán.

“Cô có sao không?” Tên đó lo lắng hỏi



“À! Cảm ơn anh tôi chưa chết” nó mỉa mai hắn rồi khuyến mãi cho tên đó cái lườm liếc mắt.

“Cô không sao vậy được rồi” vừa nói vừa loay hoay nhặt lại giấy tờ, hình như tên đó vừa nhớ ra chuyện gì đó quay qua hỏi nó “cô là ai, sao vào khu dành cho tổng giám đốc?”

“Em là Trần Hà Phương, đi xin việc làm mà chị tiếp tân bên dưới nói em lên gặp tổng giám đốc” nó dịu dàng giải thích

“Vậy à! Tôi cũng đi gặp tổng giám đốc có việc, hay để tôi dẫn đi cho, coi như bù đắp chuyện khi nãy vậy” tên đó bình thản nói

“Hihi, cảm ơn anh trước” nó thích thú cười cười

“Cốc….. cốc…… cốc”

“Vào đi” bên trong là giọng nam đầy băng giá

“Tổng giám đốc đây làm hồ sơ anh cần” tên đó đưa sấp hồ sơ để trên bàn cho hắn, hắn ngồi đưa lưng về phía nó và cái tên đó

“Để đó đi không việc gì cứ ra ngoài trước”

“Còn có người muốn gặp anh đây, em xin phép ra ngoài trước” tên đó lễ phép xin ra ngoài, giờ phòng chỉ còn hai người hắn và nó. Nó nhìn bóng lưng và bộ đồ thấy quen quen mà không nhớ ra.

“Anh ơi! Em muốn xin việc làm” nó hơi run run, nhưng vẫn muốn phá vỡ bầu không khí căng thẳng tự nó tạo ra.

Nó vừa nói xong thì chiếc ghế kia từ từ xoay lại, lộ ra gương mặt điển trai quen thuộc đập vào mặt nó

“TÊN Biếи ŧɦái NHÀ ANH SAO Ở ĐÂY?” nó bất ngờ chỉ tay vào mặt hắn la lớn lên.