Mới đây mà cũng đã trôi qua hai ngày rồi, hôm nay là ngày mà Mỹ Tuyết xuất viện, sau ngày hôm nay mọi thứ đều sẽ có những thay đổi, thay đổi một cách chóng mặt, tất cả mọi thứ đều sẽ không giống như trước kia, mọi thứ sẽ trở nên cô độc và cô lẻ, sẽ không ai có thể cười thật tươi nhưng trước đây, và cũng sẽ đùa giỡn nữa, tất cả… tất cả những chuyện đã qua sẽ trở thành một làn khói bay đi hòa nhập vào không khí, tất cả sẽ điều chỉ lặng im không bất kỳ ai có thể ngăn lại được và cứ mặc cho thuận theo tự nhiên mà sự ra. Sẽ có những mất mát, đau khổ, gia đình, người thân hết thảy mọi thứ sẽ diễn ra sau ngày hôm nay…
(Đây có thể nói là au đã bật mí một chút thông tin của chap cuối rồi đó, nếu các bn còn hứng thú thì tiếp tục theo dõi nhoa ^^)
Và cũng trong hai ngày trước, ngày Mỹ Tuyết xuất viện thì ai cũng tất bật bận rộn nhất là đám người của nó hết người này ra rồi người kia vào cứ nhưng vẫn suốt hai ngày hai đêm không một ai có thể chợp chợp mắt được tí nào, vì Thiên Nam, Trúc Linh cùng Như Ngọc phải hoàn thành hết thảy nhiệm vụ mà nó đã giao, khổ nhất là Thiên Nam chỉ có hai ngày mà vừa xét nghiệm AND, vừa phải chế tạo thuốc cho nó. Còn bên hai cô thì chỉ cần có đầy đủ các dụng cụ và các bộ phận bình thường mà khẩu súng nào cũng nên có, thì việc chế tạo chỉ là việc đơn giản đối viếc hai cô.
Hắn mấy ngày nay không vào cty cũng không về nhà, làm việc trong phòng bệnh, nghỉ ngơi hết thảy đều trong bệnh viện. Còn chuyện nó hại cô ta thì hắn sẽ bỏ qua cho nó xem như chẳng có chuyện gì hết tất cả, nhưng làm sao cô ta bỏ qua cho nó đây. Thật sự sẽ có một trận đại chiến xảy ra sao, trả thù từ quá khứ đến hiện tại.
“Anh về nhà tắm rửa đi rồi vào lại đón chị ta” nó đẩy cửa đi vào rồi cấm lấy bó hoa trong tay đi đến bàn cạnh giường cắm vào.
“Ừm!! Em ở lại chăm sóc Mỹ Tuyết giùm anh nha, đẩy cô ấy kiểm tra lại một lần nữa rồi đợi anh vào làm thủ tục xuất viện” hắn ở trong này cũng 2,3 ngày rồi không nhà, toàn tắm ở nhà tắm công cộng thật không thoải mái, giờ được về tắm thì còn gì bằng.
“Ừm!! Em sẽ lo yên tâm” nó không nhìn đến hắn chỉ lo công việc cắm hoa của mình, từ lúc bước vào đến lúc hắn đi ra nó cũng chẳng buồn liếc nhìn hắn một cái.
Khi cánh cửa kia vừa đóng lại thì không hiểu sao một giọt nước óng ánh từ mắt rơi vào bình hoa.
‘Chăm sóc cô ấy giùm anh’ câu nói này đột nhiên lóe lên trong đầu nó, nó cứ văng vẳng bên tai làm cho cảm xúc của nó bây giờ thật hỗn loạn, nhưng rồi cũng may bác sĩ mở cửa bước vào làm cắt đi dòng cảm xúc đau thương trong nó, nó nhanh tay lau đi những giọt nước tinh khiết nhưng chứa đừng đau thương cùng tuyệt vọng.
“Bác sĩ đến rồi” nó quay lại mỉm cười nhìn vị bác sĩ cùng y tá đang đứng ở cửa. Tuy nó đã lau đi nước mắt nhưng những sợi tơ vẫn còn vướng lại chưa vơ đi nên không thể qua khỏ được mắt bác sĩ, nhưng ông chả hỏi gì chỉ có nói vào chuyện chính mình đến đây.
“Ừm, ta đến đưa cô Mỹ Tuyết đi kiểm tra sức khỏe lại một lần nữa là cô ấy có thể xuất viện”
Nó cũng chẳng để ý gì nữa mà đi lại giường cô ta gọi cô ta dậy để đi kiểm tra.
*15′ sau*
“Chúng tôi đã kiểm tra xong hết rồi, không có vấn đề gì e ngại cả, chỉ cần về nghỉ ngơi 1,2 ngày là tốt rồi” bác sĩ mỉm cười nhìn nó và cô ta mà giải thích rõ ràng.
“Vâng!! cảm ơn bác sĩ vậy chúng tôi xin phép về phòng thu dọn đồ đạc” nó hướng bác sĩ cúi đầu chào rồi thuận tay đẩy xe lăn của cô ta về phòng.
“Chị!! có cần tôi thay đồ giúp không” từ chị của nó nói thật nhẹ nhàng nhưng đối với cô ta lại thật khó nghe.
Nó chỉ muốn gọi cô ta một từ “chị”, từ này đối với nó rất có ý nghĩa, nó nói lên ý nghĩa của từ “chị” trong gia đình. Nghe như đơn thuần như lại hàm chứa rất nhiều tình cảm trong đó, nó muồn gọi như vậy vì đây sẽ là lần cuối từ miệng nó phát ra từ “chị” đối với cô ta, vì sau nay từ ấy sẽ không còn được nó nói một lần nào nữa. Nhưng cô ta thì ngược lại hoàn toàn nghe như là một thứ âm thanh gì đó thật đáng sợ,
‘Ả ta muốn gì trong phòng cũng chỉ có mình và ả, mà còn giả bộ thật ghê tởm’ cô ta nhìn nó từ trên xuống dưới rồi trong đầu nghĩ được câu như thế.
“Trong phòng này ngoài tôi với cô ra thì không ai cả không làm tịch làm bộ, thật ghê sợ” cô ta cầm lấy quần áo đi vào nhà vs rồi nói.
Nó chẳng nói gì cả chỉ đưa mắt nhìn thẳng vào nhà vs đang đóng chặt kia, ánh mặt lạnh lùng chiếu thẳng vào rồi mỉm cười.
“Em sẽ không hại chị nữa, nhưng em sẽ ngồi đợi chị hại em” nó mỉm cười nụ cười của sự lạnh lẽo, nụ cười của một tảng băng lạnh giá đang dần lớn lên không lòng nó.