Chương 34: CHUẨN BỊ TRẢ THÙ

Đã từ lâu lắm rồi nó và anh nó chẳng thể như bây giờ chơi đùa cùng nhau, thế nên đây là một cơ hội tốt để cho hai anh em nhà họ Trần bù đắp tình yêu thương đã bỏ trống suốt 13 năm qua.

“Không… không đuổi nữa… mệt… mệt quá rồi nghỉ chút đi” nó đuổi theo anh nó từ trong ra đến khuôn viên ngoài bệnh viện thì mồ hôi nhễ nhại khắp người. Nó chống hai tay lên đầu gối gấp người lại thở phì phò một hồi mới có thể đứng lên bình thường được.

“Đúng… đúng rồi anh cũng nghĩ vậy đấy… em đuổi gì mà đuổi dai thế không biết anh… chạy muốn đứt hơi luôn này” anh nó cũng không khá hơn nó là mấy bị rượt chạy hết hành lang này đến hành lang khác, rồi giờ lại chạy ra ngoài khuôn viên. Anh nó lấy tay quệt mồ hôi trên trán đi nhìn thật đẹp, hành động vô tình của anh lại làm cho nhiều cô gái có mặt ở đó một phen điêu đứng.

“Anh hai ghê nha, chuẩn bị lấy vợ rồi mà còn khiến nhiều cô rung động như thế” mấy cô gái nghe nó nói vậy ai cũng đều đỏ mặt quay đi chỗ khác, như là mình không nghe thấy gì, cũng chẳng nhìn gì hết. Nó nhìn thấy mấy biểu cảm đó liền không nhìn được mà đưa tay lên miệng cười khúc khích.

“Được rồi đừng quậy nữa anh về thay đồ rồi, vào thăm Mỹ Tuyết sau, cũng tại em cứ rượt anh suốt nên giờ khắp người đều là nước muối đây này.” anh nó cỡi bỏ áo vest ra rồi dắt lên vai đi trước.

“Ừm! E cũng phải về tắm rồi đưa mẫu tóc xét nghiệm cho anh Thiên Nam nữa”

“Vậy có cần anh chở về không??”

“Tất nhiên là…. có rồi, không không thôi em đi bằng niềm tin sao” nói xong nó đi lại khoát vai anh nó đi.

*Tại nhà*

“Woaaaaa tắm xong thật thoải mái nha, bây giờ tranh thủ đi vào phòng cô ta, tìm sợi tóc nào đó mới được”

Nó tắm xong đang lau khô tóc thì nhớ đến việc quan trọng cần làm nên đã, đi ngay sang phòng Mỹ Tuyết tìm kiếm rồi. Nó lục lọi khắp nơi từ phòng tắm ra đến giường, từ giường rồi đến bàn trang điểm và cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng nó, đã tìm thấy được một sợi tóc trên cây lược.



“Haizzzz tôi tưởng tóc cô chắc đến nổi không rụng sợi nào chứng, làm tìm hụt hơi” nó cầm sợi tóc lên mà thầm than oan trách.

“Ý lo tìm đồ giờ mới để ý nha, phòng bừa bộn như ổ gà giờ trở thành phòng công chúa rồi. Khánh Phong anh cũng nhanh thật, em nghĩ chắc anh cũng đã biết là ai làm rồi” nó nói đến gần về sau thì càng nhỏ dần và sắc mặt cũng trở nên khó coi.

*Nhà Trúc Linh*

Nó cầm lấy sợi tóc về phòng rồi nhanh chóng thay một bộ đồ gọn gàng, lấy xe chạy đến nhà Trúc Linh đồng thời cũng không quên gọi điện báo Như Ngọc cùng đến.

“Dinh…. dong…. dinh… dong”

“À! Là cô Hà Phương, vào đi cô chủ và cậu Thiên Nam đang ngồi ở phòng khách đấy” chị giúp việc ra mở cửa, chào hỏi nhiệt tình

“Cảm ơn chị” nó mỉm cười nhìn chị giúp việc rồi cửa đi vào.

“Hai người sướиɠ thật ngồi đây vừa ăn trái cây vừa xem tivi” nó vừa đến phòng khách liền nhìn thấy Trúc Linh và Thiên Nam thư thả ăn trái cây, xem phim đúng là sướиɠ hết chỗ nói mà.

“Cùng ăn đi” Thiên Nam kéo nó ngồi xuống rồi đưa cho nó một miếng hồng giòn.

“Em không phải đến đây ăn trái cây” miệng thì nói như thế, nhưng tay vẫn cầm lấy miếng hồng giòn đưa lên mình vào jng cắn một cái.

“Không thì nhả ra, tao không ép” Trúc Linh mắt nhìn tivi nhưng miệng thì đầy lạnh lùng nói.



“Tao không thích nhả. Không đùa nữa, anh Nam đây là hai sợi tóc, cái này là của ba em, cái này là của người kia, anh xét nghiệm hai người có phải là cha con không nha, chậm nhất là ngày mai phải có kết quả đó”.

“Xin lỗi mọi người mình không thể nói sợi tóc nà là của Mỹ Tuyết được” nó nghĩ thầm trong đầu.

“Và em muốn, anh, Linh và Ngọc chế tạo ra cho em một chiếc súng không đạn nhưng lại bắn ra thuốc có thể làm cho người bị bắt phải ngưng thở trong một thời gian nhất định.”

“Hihi, cho au xin nói đôi lời nha, cái này là au bịa đó”

“Tao biết mày và Ngọc rất thích chế tạo súng, và em biết anh Nam cũng có thể tạo ra được một loại thuốc như thế” nó nhìn cả hai và trông chờ và sự đồng ý của cả hai.

“Tại sao mày lại muốn có khẩu súng như vậy??” Trúc Linh có một chút thắc mắc nên hỏi lại nó.

“Sau này mọi người sẽ biết và không lâu nữa đâu sẽ dùng đến, hãy tranh thủ thời gian tao muốn giải quyết xong tất cả” Thiên Nam ngồi một bên quan sát thì thấy được trong mắt nó hiện giờ là một ngọn lửa, ngọn lửa của sự hận thù.

“Ừm, tao và con Ngọc sẽ cố gắng hoàn thành xong cho mày.” Trúc Linh nhìn nó toát lên một nỗi buồn xen lẫn hận thù làm cho cô không thể không đồng ý.

“Vậy anh Nam có định giúp em không??” nó nghe được Linh sẽ giúp mình thì rất vui, chỉ còn Thiên Nam là chưa trả lời thôi.

“Giúp anh tất nhiên sẽ giúp em rồi, em gái ngoan của anh” nói xong Thiên Nam kéo nó vào lòng và ôm chặt lấy nó.

Cũng may suốt 13 năm qua thiếu đi tình thương của anh hai, nhưng vẫn được tình thương của những người bạn, và đặc biệt của Thiên Nam một người anh nuôi luôn yêu thương nó.