“Hơơơơ cuối cùng cũng về nhà rồi thoải mái quá đi” xe vừa dừng ở trước cổng là nó đã vươn vai hô to, rồi hít một ngụm khí trời trong xanh.
“Aaaa Khánh Phong anh về rồi sao” Mỹ Tuyết nghe thấy tiếng xe vội chạy ra mặt tươi cười rạng rỡ mà gọi, cứ như là mừng chồng đi làm về vậy á!(chế này hoang tưởng thiệt nha).
Nó mở cửa bước xuống xe nở nụ cười tươi nhìn thẳng vào Mỹ Tuyết làm cô ta cảm thấy có một luồn không khí lạnh chạy dài từ đốt cổ đến thắt lưng, mà khẽ rùng mình một cái, rồi cô ta chuyển hướng về phía hắn lao thẳng đến ôm trầm lấy hắn, làm hắn không giữ được thăng bằng mà ngã về phía sau, lui vài bước mới lấy lại được cân bằng của cả hai.
“Sao anh đi lâu quá vậy, làm em cứ tưởng anh giận em vì đã hại vợ anh bỏ đi, mà đi luôn rồi đấy chứ.” cô ta ôm hắn rồi trách hắn lại bỏ đi mà không nói với cô ta. Mà không biết liêm sỉ ngay trước mặt nó lại hành động như thế. Thế như nó chịu về đây thì cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng về việc này, nên nó rất thản nhiên lại cười một cái nhìn về phía hắn và cô ta mà khinh bỉ. Một khi nó đã cười thì nụ cười đó như muốn gϊếŧ chết những kẻ mà nó nhìn trúng. Nó quay lưng đạp gót giày và đi vào trong hắn thấy nó lạ lạ vội gỡ tay cô ta đang ôm ra
“Sao này em không nên làm như vậy nữa, vợ anh sẽ giận, anh không muốn cô ấy phiền lòng. Chúng ta bây giờ chỉ là bạn không hơn không kém” hắn nói xong chạy theo nó và nhấc bổng nó lên đi vào nhà. Mỹ Tuyết nhìn theo cặp vợ chồng ân ái mà căm phẫn.
“Sao là bạn ư?? Các người được lắm, tôi nhất định sẽ giành lại Khánh Phong về, Hà Phương rồi cô sẽ không được sống yên” cô ta cười thật to rồi, tức giận bỏ đi vào phòng của mình.
“Alo…. mẹ”
“Sao, cô gái??” người mẹ sủng nịnh con gái mình
“Ả ta đã trở về rồi, nhìn sắc mặt ả không có gì gọi là bệnh nặng cả. Tại sao? Lúc đó mẹ lại kêu con làm vậy, nhưng công nhận là rất hiệu quả, sắc mặt của ả lúc đó nhìn thật đáng thương, hahahaha” nói xong cô ta cười to thật sảng khoái
“Ả ta lại quay về sao, được con hãy nghe mẹ khi thời cơ đến con hãy thực hiện cho tốt, mẹ sẽ bay về để tiếp tục trả thù năm xưa.”
“Được mẹ cứ yên tâm rồi ả ta sẽ không được một kết cục tốt đẹp”
Hai mẹ con bọn họ nói chuyện nãy giờ điều lọt và tai nó hết từng câu từng chữ đều được nó ghi nhớ thật kĩ. Và nó lại nhếch mép mà bước đi vào trong bếp. Không biết nó đang suy tính định điều gì mà nhìn mặt nó lúc này thật đáng sợ.
“Ăn cơm đêêêê, chín rồi nhanh nhanh không thôi nguội hết” nó chuẩn bị bữa tối cho cả nhà
“Ăn thôi, nhìn ngon quá ta tiểu thư như em mà cũng biết nấu ăn ha” Mỹ Tuyết đi vào phòng ăn đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon bay khắp phòng, món ăn thì đầy màu sắc nhìn thôi mà đz muốn chảy nước dãi đến nơi, như vậy cố tình thả thêm cái móc câu vào.
“Tiểu thư như em, nấu ăn không được ngon nên chị đừng có chê” nó nói hùa theo để cô ta không nghĩ ngợi mà ăn.
“Không sao không sao, bỏ được vào bụng là tốt rồi” cô ta nhìn mấy món ăn mà thèm muốn ăn ngay, cùng lúc này hắn cũng đi đến và ngồi vào bàn, nhìn mấy món ăn mà ngỡ ngàng.
“Ai nấu???!” hắn nhìn nó rồi nhìn cô ta mà đặt nghi vấn
“Em nấu đó, nhìn được chứ” nó mạnh miệng nói
“Ừm để nếm thử xem sao” hắn bắt đầu cầm đũa lên và gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai vừa cái rồi từ từ nuốt xuống. Bày ra cái vẻ mặt hưởng thụ thức ăn của mình.
“Ừm! Ngon quá, vậy mà trước giờ anh không biết em nấu ăn được” hắn trách yêu vì nó nấu ăn ngon như vậy mà giấu hắn.
“Hihi!, ăn cơm thôi” nó ngồi kế hắn, gắp thức ăn cho nhau làm cho cô ta cứ điên tiết lên mà xả vào thức ăn. Mà những món ăn nó nấu món nào cũng cay đến, chảy nước mắt. Nó đã chuẩn bị cho mỗi người một cốc nước lọc kế bên. Cô ta càng ăn càng cay, vờ lấy cốc nước bên cạnh mà uống rồi ăn cứ liên tục như vậy cho đến khi
“A…..a……a” cô ta ôm lấy bụng mà chạy vào nhà vệ sinh, hắn thì chả hiểu cô ta bị là sao, còn nó thì hiểu rất rõ tại sao cô ta bị như vậy, nên nó đã cười to một trận.
………
Au nghĩ các bạn cũng đoán ra được vì sao Mỹ Tuyết lại bị như vậy rồi ha. Tuy là chiêu cũ nhưng sử dụng đúng lúc vẫn có hiệu quả nha!!! Haha(*¯︶¯*)