“Trần… Hà… Phương… ”
Có hai tiếng gọi đồng thanh cất lên từ dưới sân khấu, truyền đến hắn và nó. Nó thầm mừng rằng ai đã đến cứu nó đây thật phải cảm tạ rồi, thế nhưng nó không biết tai họa giáng xuống người mà còn thầm mừng cho đến khi nó chính thức quay mặt xuống sân khấu.
“Aaaaaaa” nó nhìn thấy hai cô gái ăn mặc sang trọng, tuổi ngang bằng nó chỉ tay về phía họ la lớn, tất cả khách khứa và ngay cả hai bên gia đình và hắn đều không hiểu chuyện gì, mà nó nhìn thấy hai cô gái đó lại la lớn nhưng thế, cứ như nhìn thấy ma vậy.
“Hà Phương mày thật biết hưởng thụ đó” hai người con gái đó mặt đằng đằng sát khí bước lên sân khấu, nó thì hoạn loạn núp sau lưng hắn, động tác của nó làm hắn hơi bất ngờ nhưng chỉ trong chốc lát. Cả khán phòng ai náy cũng đang trầm trồ xem kịch hay.
“Mày gây ra chuyện rồi bỏ trốn về nước báo hại hai đứa tụi tao phải chịu phạt thay mày” hai người đó đứng lại nói, rồi bẻ tay rắc rắc thật đáng sợ.
“Tao xin lỗi baba và mami kêu tao về gấp nên tao vội về mà quên mất” nó vẫn đứng sau lưng hắn, vội vàng giải thích.
“Mày bỏ mặc bạn bè chạy về đây lấy chồng, hôm nay tụi tao sẽ xử mày tại đây” một người quá uất ức chịu không nổi, tức giận bước lên trước nói.
“A… đừng… đừng tao xin mà” nó nhanh chóng xách váy lên bắt đầu co chân bỏ chạy. Nó chạy từ sân khấu xuống dưới sân khấu chạy vòng vòng, hai người cũng không vừa gì đuổi theo cho đến cùng.
‘ Chuyện xảy ra là vầy ‘
Lúc nó còn bên Mỹ đêm đó nó đi chơi về khuya, nên sáng hôm sau vào đến lớp là gục mặt xuống bàn đánh một giấc ngon lành, đang ngủ thì bà cô nổi tiếng khó tính gọi tên nó lên trả bài. Nó không nghe thấy bà cô gọi mà cứ ngủ ngon cho đến khi hai đứa bạn thân gọi hộ mới chịu ngẩn mặt lên nhìn bà cô. Nó bước lên bục giảng bà cô đặt câu hỏi nào nó cũng trả lời được tất. Thế nhưng nó lại ngủ trong lớp vậy là bà cô tìm được cớ phạt nó sau tan học phải làm công ích xong mới được về.
Nó hận bà cô dám phạt nó như vậy trong khi trả lời câu hỏi đều được hết, còn phạt nó nữa, không biết nó là một đứa khó chọc tới sao. Nó vừa làm công ích vừa mắng chữi bà cô, nó tưởng tượng cái giẻ trong tay là bà cô mà trút giận. Thấy nó vậy không nở nên hai đứa bạn thân là: (HUỲNH TRÚC LINH VÀ PHAN NHƯ NGỌC) cũng là người Việt Nam du học nên cả ba kết thân với nhau.
“Cần tụi tao giúp gì không?” hai cô đi lại hỏi nó
“Có” nó nói xong kêu hai cô lại gần nói nhỏ, lúc nói mặt nó cứ gian gian sao ák.
“Được tụi tao chuẩn bị cho mày” hai cô thầm cầu nguyền cho bà cô xui xẻo chọc phải nó .
Nó biết vào sáng sớm bà cô hay đi vào nhà vệ sinh sửa soạn lại rồi mới vào lớp nó. Nó treo bột mì ngay cửa ra vào, dưới sàn toàn là xà bông+dầu ăn, bà không biết cứ như thường ngày mang giày cao gót mở cửa ra vào là đã được hưởng bột văng đầy đầu, chân thì cũng đã bước lên sàn thế là một màn ba tin hoàn hảo do nó tạo ra cũng được đáp lại, bà cô nằm vật vả trên sàn xà bông+dầu ăn dính tèm lem trên người vì một cú trượt ba tin miễn phí đã dẫn đến nằm bất tỉnh nhân sự trên sàn. Cả ba chúng nó đứng một góc nhìn thấy toàn cảnh diễn ra, nó hài lòng với sự sắp xếp của mình mà cười vui vẻ còn hai cô cảm thấy tội lỗi với bà cô tội nghiệp kia. Ngay sau đó nó nhận được điện thoại ông bà Trần gọi nó về nước, nó quên phải giải quyết vụ bà cô mà cuốn gói đi về nước bỏ mặt hai đứa bạn sống chết mặc bây mà đi. Khi nhà trường điều tra ra được là nó đã bay về nước, thế là nhà trường bắt hai kẻ đồng phạm xử tội, mỗi người được tặng cho tấm bảng treo trước ngực
“Tôi là đồng phạm với kẻ đã quậy phá giáo viên bộ môn” hai cô phải dọn dẹp nhà vệ sinh suốt một tháng, đồng thời mỗi buổi sáng đứng ngay cổng trường đeo bảng đó vào, người người đi qua đi lại, chỉ chỉ trỏ trỏ, ôi! Thôi thật nhục nhã mà. Hai cô uất ức nó đã bỏ hai cô mà về nước cho đến một hôm nhận được cuộc gọi của một người nói là nó sắp lấy chồng, hai cô càng ức chế hơn nữa, khi đã hết hạn phạt thì hai cô cũng thu xếp đồ đạc trở về, khi xuống sân bay là chạy đến lễ đường ngay.
‘Quay lại thực tế’
“Tao xin lỗi mà đừng đuổi nữa tao mệt quá” nó chạy một hồi cũng thấm mệt nên cầu xin tha thứ.
“Thôi hai đứa đừng đuổi bắt nó nữa đợi lễ cưới hoàn thành đã rồi hai bác xử nó giùm cho tụi con” hai nhà chạy ra khuyên răng, không thì cứ chạy hoài còn gì là cái đám cưới nữa đây.
“Đúng đấy hai con bình tĩnh đã” bà Hoàng cũng vội lên tiếng
“Dạ vẫn chúng con đợi nó làm lễ xong”
Nó thầm mừng hai con quỷ kia cũng chịu buông tha cho nó rồi. Hắn nảy giờ cũng cố ngăn lại nhưng không kịp khách khứa cứ chen nhau không có chỗ đi cứu nó, giờ thì có thể chạy đến đỡ nó rồi.
“Đám cưới thế nà thì mới vui chứ” anh nó đứng một góc cười nói thầm, bị Hà Nhi đứng một bên nghe thấy
“Em sẽ nói lại cho Hà Phương nghe đó nha” cô trêu anh
“Em mà nói cho nó nghe là chồng tương lai của em không còn nguyên vẹn đâu đó nha” anh nó ghé sát vào tai cô nói nhỏ
“Không sao” cô cũng nói đùa lại
“Em thật là ác đó” hai người họ thì cứ trêu nhau, lễ cưới vẫn tiếp tục diễn ra…