Chương 10: NGÀY CƯỚI

Ngày hôm nay có lẽ đối với nhiều người mà nói là một ngày trọng đại, là ngày hạnh phúc nhất của những người đang yêu nhau. Nhưng đối với nó thì ngược lại hoàn toàn những suy nghĩ kia, với nó là một ngày thảm hại, giống như ngày tận thế sẽ không còn được nhìn thấy ánh mặt trời chiếu rọi vào buổi sớm mai nữa. Thật là khủng khϊếp khi nó không còn được tự do tung tăng bay nhảy.

“Em có thể khép mắt lại một chút cho chị đánh mắt được không!?” chị nv trang điểm thiếu kiên nhẫn khi nó không hợp tác

“Dạ! Em sẽ ngồi yên mà” nó cũng đang khó chịu đây, lấy chồng à! Nó chưa hề nghĩ đến vậy mà ngày hôm nay, chỉ còn vài phút ngắn ngủi nữa là sẽ trở thành vợ người ta, là con dâu nhà họ Hoàng không còn là cô con gái quậy phá, bướng bỉnh nhà họ Trần. Nó thường nghe mấy người lớn nói con gái gả đi rồi, giống như nước lả đổ đi không lấy lại được. Nó nghĩ đến đây càng không muốn nghĩ tiếp nữa. Nó đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, không biết hắn đã vào từ lúc nào.

“Chào tổng….” các nv chưa kịp chào hết câu thì hắn đã giơ tay lên chặn lại rồi, bọn họ cũng chỉ đành cúi chào thay vậy, rồi đều lùi đi ra khỏi, trong phòng giờ chỉ còn hai con người, hai dòng suy nghĩ khác nhưng lại nghĩ về đối phương. Ngày hôm nay hắn vặn bộ tây trang trắng, tóc vuốt keo nhìn đẹp trai vô cùng. Nó cũng chẳng thua kém một chiếc váy cưới do chị họ hắn thiết kế đường nét tinh xảo, ôm sát theo từng đường cong của cơ thể, nhìn nó cứ như nàng công chúa bước ra từng câu truyện cổ tích nào đó.

Hắn cứ như vậy nhìn nó, không biết nó còn bao nhiêu điều thú vị mà hắn chưa biết hay không, hắn nhớ lại lúc nó bị bắt đi mà buồn cười.

“Anh hai, Khánh Phong hai người mau đến cứu em” nó bị trói trên ghế không ngừng gọi hai người kia đến cứu mình

“Lâm Vũ Quân” tên đó nghe tiếng gọi quay đầu lại nhìn, người gọi là nhị bang chủ (anh hai nó á), “cậu mau thả em tôi ra”

*Ngoài lề*

Lâm Vũ Quân, hắn và anh nó từng là bạn chơi chug với nhau cũng khá lâu, chỉ một chuyện xích mích dẫn tới cả ba không còn chơi chung với nhau nữa. Đương nhiên là hắn và Lâm Vũ Quân không hề biết đến sự tồn tại của Hà Phương lúc bấy giờ.



“Cô bé này là em cậu à? Sao trước giờ tôi không biết” Vũ Quân nghi ngờ hỏi anh hai nó.

Nó ngồi mà ngây ngốc không hiểu gì cả, không lẽ ba người này quen nhau thoát trước rồi tính, còn hắn từ nãy giờ vẫy im lặng không nói tiếng nào cả

“Cậu muốn gì?” hắn rất điềm đạm trả lời

“Tôi muốn lô hàng tiếp theo là của tôi” Vũ Quân không câu nệ gì liền ra điều kiện ngay

“Được nếu cậu chịu thả cô ấy ra” nó nghe cái điều kiện kia không biết lô hàng gì gì đó có thứ gì, nhưng nó nó nghĩ chắc là số tiền không nhỏ.

“Không được” nó la lên, rồi đứng dậy trên tay là sợi dây trói nó đã bị tháo ra từ lúc nào rồi

“Không cần chấp nhận điều kiện của hắn” nó tiến lại chỗ của Vũ Quân đang đứng dùng chính sợi dây khi nãy trói nó, nó thừa lúc tên đó ngây người mà trói lại một cách thuần thục, tên đó cao hơn nó cái đầu liền ghé sát vào tai nói giọng vô cùng quyến rũ nhưng cũng không kém phần hăm dọa “anh xem thường tôi quá rồi”. Nói xong nó đi lại kéo hai người còn đần ra đó, kéo đi ra ngoài. Anh nó nghĩ “đây có phải em mình không?”. Còn với hắn thì vợ của hắn thật giỏi không hổ là bang chủ phu nhân.

Hắn nghĩ lại lúc đó thật buồn cười, đi cứu vợ thành ra vợ lôi về. Hắn ngắm nó đang nghĩ gì đó rất chuyên chú không chú ý có sự tồn tại của hắn, ngắm một lúc không kìm lòng được sự mị hoặc của nó, mà đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt non mịn kia. Nó cảm nhận được từ một bên khuôn mặt có một luồn khí ấm áp truyền đến. Cả hai cứ như không còn ý thức mà từ từ tiến sát lại nhau và môi của hắn cũng chậm rãi mà đặt lên đôi môi anh đào mềm mại của nó, hai người họ hôn nhau thật sâu và thật lâu kéo dài cho đến khi……….

Các bạn hãy tiếp tục theo dõi nha^^