Cô Vợ Bỏ Trốn Của Bạo Quân

8.5/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên gốc : 暴君的逃妻 – Bạo quân đích đào thê Thư Cẩn Dư tưởng rằng, bạn trai mình bảo hộ em gái hoàn toàn xuất phát từ tình cảm anh em, cho nên cô lựa chọn ở bên cạnh hắn để chờ đợi, lấy sự dịu dàng để bao …
Xem Thêm

Xem kìa, bộ dáng của cô thật cao hứng! Cô chẳng lẽ không luyến tiếc tình cảm anh em sắp bị một cô gái khác chia cắt rồi sao?

“Đương nhiên không phải nha!” Đinh Thuần Thuần xoa xoa đầu, tiếp tục truy hỏi: “Ai! Anh, hai người kết giao đã bao lâu?”

“Đại khái gần một tháng rồi!” Hắn lại gắp rau xào cho cô, nhún nhún vai, không phải thực để ý trả lời.

“Đại khái? Không phải ngay cả ngày kết giao bạn gái anh cũng không nhớ rõ đấy chứ?” Đinh Thuần Thuần bất mãn nói thầm.

“Anh công tác bận rộn như vậy, làm gì có khả năng đem cái việc nhỏ nhặt này để trong lòng?”

Nói gì thì nói hắn cũng không phải thật sự thích cô gái kia, chỉ là vì làm cho em gái cao hứng, còn có một chút ích kỷ, mới mở miệng yêu cầu cùng cô kết giao.

Từ tận đáy lòng, hắn chỉ yêu có mỗi Thuần Thuần, nhưng hắn lại không thể quang minh chính đại biểu đạt tình yêu đối với cô, chỉ có thể quan tâm trên danh nghĩa, hơi chút biểu đạt tình cảm nồng hậu trong lòng.

Mà cô gái kia sẽ không giống như vậy! Cô có bộ dáng rất giống Thuần Thuần, hơn nữa cô không phải người thân của hắn, hắn đối với cô có thể không cần có gì cố kỵ, cô có thể thay thế Thuần Thuần, giúp hắn phát tiết hết tình cảm trong lòng.

Cho nên hắn cần cô gái kia, hắn cần cô đến giúp hắn dời đi những tình cảm sắp không thể khống chế mà hắn dành cho Thuần Thuần, về sau hắn không bao giờ nữa cần che dấu tình cảm đau khổ của mình, bởi vì hắn đã tìm được vật thay thế rồi!

“Không được! Anh quá bất cẩn, nếu còn tiếp tục, thì cô ấy nhất định sẽ bị người khác cướp mất đó!” Đinh Thuần Thuần đe doạ nói.

“Hẳn là sẽ không.” Hắn nhắm mắt lại, hình ảnh Thư Cẩn Dư che kín khuôn mặt đỏ ứng liền hiện lên ở trước mặt hắn.

Đinh Hạo Luân cảm thấy có chút kì lạ, hắn cư nhiên còn nhớ rõ diện mạo của cô!

Thật sự rất kỳ quái!

Tuy rằng ngày đó trời tối, hắn rất mong muốn cùng cô kết giao, nhưng sâu trong nội tâm của hắn, kỳ thật vẫn là có vài phần do dự.

Hắn không xác định có phải thật muốn đem tình yêu dành cho Thuần Thuần, chia cho một nữ nhân khác, cho nên cho dù cô để lại số liên lạc, hắn cũng chưa từng gọi cho cô.

“Anh! Em xem anh tốt nhất chạy nhanh đi gọi điện thoại chị ấy đi, tránh để cho chị ấy nghĩ anh không quan tâm đến chị ấy mà cùng người khác kết giao, đến lúc đó thì anh thật sự thảm rồi!” Đinh Thuần Thuần nhiệt tâm cổ vũ.

“Ít nói lời vô nghĩa đi! Ngày mai không phải tốt nghiệp sao? Nhanh ăn cơm xong rồi ngoan ngoãn học bài đi!” Đinh Hạo Luân sờ sờ cái mũi đáng yêu của cô, nhẹ giọng trách mắng.

“Đã biết!” Đinh Thuần Thuần nhanh tay cầm bát cơm vẫn còn đồ ăn chạy ra khỏi phòng, miễn cho anh lại xung phong nhận việc giúp cô học bổ túc Anh văn.

Có người giúp cô học Anh văn thì thật tốt lắm, nhưng vấn đề là trình độ Anh văn của cô không được cao, mà nội dung anh dạy cô thường thường quá khó, cô căn bản có nghe mà không có biết, cho nên tốt nhất tự mình ôn tập đến nơi đến chốn!

Ăn no xong, cô đột ngột nghĩ ra một ý tưởng nói với anh: “Đúng rồi! Anh, hôm nay là mười lăm nông lịch, bên ngoài trăng vừa tròn vừa to, anh có muốn cùng chị Cẩn Dư ra ngoài ngắm trăng giải sầu? Dưới ánh trăng tâm tình, quá lãng mạn rồi!”

“Ngoan ngoãn đọc sách đi! Đừng đưa mấy ý kiến vớ vẩn nữa, bằng không anh sẽ giúp em học bổ túc Anh văn!” Hắn giả vờ trầm giọng quát, Đinh Thuần Thuần sợ tới mức vội vàng chạy lên lầu.

“Không cần!” Cô cũng không muốn học bổ túc Anh văn!

Đinh Hạo Luân bật cười lắc đầu, đúng là tiểu nha đầu Thuần Thuần, thời đại gì rồi mà còn dưới ánh trăng tâm tình?

Hắn quay đầu nhìn phía cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ có một vòng ánh trăng ở trên cao, những tia sáng bạc rơi đầy sân, đêm nay ánh trăng thật sự đẹp lắm, có lẽ nên đi ra ngoài tản bộ.

Đáy lòng hắn, hiện lên gương mặt tròn tròn, thanh lệ ngượng ngùng của Thư Cẩn Dư.

Vì thế hắn lấy điện thoại di động ra, cách biệt một tháng sau, lần đầu gọi cho cô…

Thư Cẩn Dư ngồi trước máy tính, mái tóc đen dài được cô dùng một cây trâm búi lên gọn gàng, lộ ra cái cổ tinh tế giảo mỹ. Hai mắt cô nhìn chăm chăm vào màn hình, bàn tay trắng nõn nhỏ bé linh hoạt lướt trên bàn phím, soạn báo cáo.

Cô thừa dịp không phải làm ca tối, đem những bài tập cần nộp vào tuần sau gõ ra.

Hồi lâu sau, khi cô thấy mệt, ánh mắt cũng díp vào, mới tạm thời dừng lại nghỉ ngơi, uống chén trà suyễn khẩu khí.

Cô nâng chung trà lên, tầm mắt không tự kìm hãm được dừng ở chiếc di động đang đặt trên mặt bàn.

Hắn vẫn là không liên lạc……

Cô nhấm nháp chén trà, đôi mắt xinh đẹp thoáng chút buồn, vì chính mình đa tình mà cảm thấy thương tâm.

Cô thương tâm cái gì đâu? Cô sớm nên biết, cái người tên Đinh Hạo Luân kia hoàn toàn không có khả năng gọi cho cô!

Nói cái gì muốn cùng cô kết giao, kết quả đâu? Xoay người, hắn có thể một tháng không liên lạc, hoàn toàn đúng, cô chẳng quan tâm, chẳng lẽ đây là cái mà hắn cái gọi là “kết giao” sao?

Những gì hắn nói với cô, tám phần là nhất thời buột miệng, như thế nào có thể là thật lòng cơ chứ?

Cô từng có vài lần muốn chủ động gọi điện thoại cho hắn, may mắn cuối cùng có một tia thẹn tâm đã ngăn cô lại.

Hắn đều bỏ qua mọi thứ, rồi cả thái độ lạnh lùng hờ hững, cô gọi điện thoại cho hắn thì liệu thay đổi cái gì? Nói không chừng hắn còn có thể lãnh đạm hỏi… Cô là ai?

Nói thẳng ra cô không có số đào hoa đi! Tâm lặng như nước qua hai mươi hai năm, chưa bao giờ nếm thử tư vị tình yêu, lần đầu tiên động tâm trước một nam nhân, lại gặp phải loại kết quả này, có lẽ cô thật sự không có duyên phận được yêu!

Cô lại nhấp một miệng trà, tiếng chuông di động vừa lúc vang lên.

Cô hoảng sợ, thiếu chút nữa đánh nghiêng cốc trà trong tay.

Cô nhanh chóng cầm di động lên, nhìn thấy người gọi, kia không phải số điện thoại của người quen, cô nửa tò mò, nửa nghi hoặc tiếp điện thoại, đoán rằng đối phương gọi sai số rồi.

“Uy?”

“Cẩn Dư sao?” Một tiếng nói trầm thấp dễ nghe truyền vào trong tai cô.

Thanh âm này Thư Cẩn Dư không có khả năng nhận sai, là Đinh Hạo Luân!

“Ta là……”

“Ta là Hạo Luân, còn nhớ rõ không? Đinh Hạo Luân!”

“Ta nhớ rõ.” Cô đương nhiên nhớ rõ! Thư Cẩn Dư cười có chút chua xót.

“Ăn cơm chiều chưa?” Ngữ khí của hắn như là hôm qua bọn họ vừa mới gặp mặt, một chút áy náy cũng không có.

“Ăn rồi. Ngươi — tìm ta có việc?” Cô thật cẩn thận hỏi, sợ chính mình lại biểu sai tình, hội sai ý.

“Đêm nay ánh trăng rất đẹp, có hứng thú đi ra ngoài không?”

“Ánh trăng?” Thư Cẩn Dư nhìn ra cửa sổ thủy tinh ở nhà trọ của mình, một vòng ánh trăng cao phía chân trời, phát ra những ánh sáng màu bạc, thoạt nhìn thật lãng mạn.

Hắn cư nhiên mở miệng mời cô đi ra ngoài? Có thể xem như hẹn hò không?

“Được — tốt lắm!” Cô cảm thấy thật may vì hắn gọi điện hẹn cô, nếu không hắn sẽ phát hiện khuôn mặt của cô đỏ đến mức có thể dọa được người.

“Ngươi ở chỗ nào? Ta đi qua đón ngươi.”

“Ta ở tại……”

Thư Cẩn Dư nói địa chỉ cho hắn, sau khi cúp máy lập tức mở tủ quần áo, trong tủ quần áo ít ỏi có thể đếm được, cô chọn ra vài bộ âu phục đẹp nhất.

Bất quá chọn rồi lại chọn, tuyển lại tuyển, cô vẫn bỏ lại những bộ âu phục xinh đẹp nhưng vướng chân vướng tay này, chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần bò.

Cô sợ hắn vạn nhất đi xe máy đến, như vậy cô chọn âu phục sẽ trở thành trò cười mất.

Văn bản quy tắc giao thông rõ ràng quy định, ghế ngồi sau xe máy không được ngồi nghiêng, cô cũng không dám tưởng tượng chính mình mặc âu phục xinh đẹp phiêu dật, lại bày ra bộ dáng dạng hai chân thật xấu xí, như vậy cô sẽ giận dữ và xấu hổ mà chết mất!

Thêm Bình Luận