“Ta?” Thư Cẩn Dư cuối cùng cũng biết, Tô Tuyết Lương cùng Đào Quyên Linh rốt cuộc là có chủ ý gì rồi.
Ông trời! Họ như thế nào dùng phương pháp đòi mạng này, vì cô mà tạo cơ hội đâu?
Họ thật sự hại chết cô!
“Không — không có!” Cô vừa thẹn vừa hoảng loạn vội phủ nhận, quả thực mắc cỡ chết đi được.
“Không có?” Nam nhân ban đầu còn mang theo ánh mắt thú vị đột nhiên rùng mình, nhướn cao mày cũng nhanh chóng đứng dậy.“Ngươi là nói — ngươi không có chuyện nói cho ta biết, ta bị người đùa giỡn rồi?”
“Ta cũng không phải ý tứ này……” Cô lại vội vàng lắc đầu.
Cô quả thật không có mời hắn lại đây, nhưng là Tuyết Lương cùng Quyên Linh cũng không phải cố ý trêu đùa hắn, cô tin tưởng họ thuần túy là có ý tốt, giúp cô kết dây tơ hồng.
“Không…… Không phải…… Bọn họ…… Bọn họ tuyệt đối không phải cố ý trêu đùa ngươi, bọn họ chính là…… Chính là……” Cô lắp bắp, cả buổi nói không ra lời.
“Chỉ là cái gì?”
Nam nhân tuy rằng ở ngoài xem ra ôn hòa, nhưng lại dùng ánh mắt lạnh như bằng làm người ta không rét mà run.
Thư Cẩn Dư khẩn trương chà xát hai bàn tay nhỏ bé, không biết nên nói như thế nào để làm hắn bớt giận.
“Đối…… Thực xin lỗi! Ta biết đồng học của ta làm như vậy…… Xác thực có điểm không đúng, nhưng bọn họ thật sự không có ác ý, họ cho rằng ta thích ngươi, cho nên mới giúp ta tạo cơ hội nói chuyện với ngươi, bọn họ không phải ý định trêu đùa ngươi, mong ngươi tha thứ!” Cô xấu hổ cúi đầu hướng hắn giải thích.
“Bọn họ nghĩ vậy? Ý của ngươi nói, kỳ thật ngươi cũng không thích ta?” Nam nhân lại lôi ra vấn đề khác.
“Đó là bọn họ hiểu lầm rồi!” Cô hàm hồ trả lời.
“Phải không?” Hắn hừ lạnh.“Ta cảm thấy họ không có hiểu lầm.”
“Cái gì…… Ý là sao?” Cô không hiểu ý tứ của hắn.
“Ngươi có dám nói sau khi ta vào trong quán, ngươi không vụиɠ ŧяộʍ nhìn ta?”
“Ta?” Mặt của cô lập tức hồng như tôm luộc, quẫn bách liên tục lắc đầu phủ nhận nói: “Ta…… Ta không có!”
“Phải không? Nhưng ta đã thấy rõ tình hình, cũng không phải như vậy.”
“Ngươi đã thấy?”
“Đúng vậy! Ngươi không phải đã quên ta ngồi ở bên cửa sổ đi? Bên người ta vừa lúc là một mặt thủy tinh lớn, mà mặt bên kia của thủy tinh là bối cảnh màu đen, sẽ biến thành một mặt gương to, có thể phản chiếu hình ảnh nhân viên làm việc, đương nhiên…cũng bao gồm cả những người ngồi phía sau ta!”
Thư Cẩn Dư nghe xong liền xấu hổ chỉ hận không thể lập tức uống thuốc khiến mình trở nên trong suốt, biến mất trên mặt đất tiền.
Nguyên lai cô giống nữ sắc lang nhìn chằm chằm người ta, cũng không có tránh được ánh mắt quan sát của hắn, hắn đã sớm biết!
Trời ạ!
“Như thế nào? Ngươi định phủ nhận sao?” Đinh Hạo Luân tà nghễ nhìn cô.
“Thực xin lỗi, ta không phải cố ý nhìn lén ngươi!”
Cô tự biết không thể chống chế, đành phải ngoan ngoãn nhận tội.
“Ngươi biết sai là tốt rồi!” Hắn nhàn nhã đem thân thể dựa vào phía sau, hiển nhiên hết giận rồi.
Hắn ban đầu quả thật có chút sinh khí, bởi vì chính mình bị người ta trêu đùa, nhưng hiện tại, mọi tức giận của hắn hoàn toàn tiêu tán, hắn bắt đầu dùng ánh mắt đánh giá cô.
Hắn rốt cục nhớ ra cô giống ai rồi, cô giống em gái không cùng huyết thống của hắn, Thuần Thuần!
Cô gái này giống Thuần Thuần ở khuôn mặt mịn màng, lúc tức giận hay thẹn thùng đều đỏ mặt, thoạt nhìn thập phần đáng yêu.
Kỳ thật người này cùng em gái hắn có tướng mạo không quá giống nhau, chỉ có nói năng hòa nhã, duyên dáng là vài phần giống. Bất quá nói thực ra, cô gái này so với em gái hắn còn xinh đẹp hơn!
Tâm hắn thoáng chốc trở nên mềm mại, cùng một gương mặt tròn đáng yêu, cùng một biểu tình linh hoạt, làm cho người ta nhịn không được mà muốn âu yếm.
“Ngươi đối với ta có hảo cảm?” Hắn nói gọn gàng dứt khoát, hại cô một trận đỏ mặt.
“Ta……” Cô làm sao dám nói là có?
Cho dù cô thật sự vụиɠ ŧяộʍ ái mộ hắn, cũng không không biết xấu hổ thừa nhận nha!
“Nói thật đi, tự thú vô tội!” Hắn có chút nghiêm khắc đối cô liếc mắt một cái.
Cô vẫn không dám thừa nhận, nhưng kích động cùng xấu hổ làm hại ánh mắt đã tiết lộ tâm tình của cô rồi.
Hắn than nhỏ một hơi, đổi phương thức hỏi: “Ta đây đổi phương thức hỏi ngươi, ngươi — có nguyện ý cùng ta kết giao hay không?”
“Cùng ngươi kết giao?!” Thư Cẩn Dư trợn to mắt, đột nhiên thở hốc vì kinh ngạc, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
Hắn nói là thật vậy chăng? Hắn thật sự muốn cùng cô kết giao?
“Đúng vậy. Ngươi cảm thấy như thế nào? Ngươi không muốn sao?” Hắn truy hỏi.
“Nhưng là…… Chúng ta ngay cả tên của nhau cũng không biết……”
“Không vấn đề! Ta gọi là Đinh Hạo Luân, năm nay hai mươi tám tuổi, chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, trước mắt công tác ở công ty kinh doanh Chấn Tinh. Còn ngươi?”
“Ta…… Ta gọi là Thư Cẩn Dư, sinh viên năm thứ tư, sang năm sẽ tốt nghiệp rồi.”
“Tốt! Chúng ta đã biết tên cùng bối cảnh của nhau, hiện tại ngươi nguyện ý đáp ứng rồi sao?”
Hắn chắm chú nhìn cô, đôi mắt nâu ngăm đem thâm thúy tựa sương mù mà tối tăm, làm cho người ta thấy không rõ bên trong che dấu điều gì, đến tột cùng là cảm tình gì? Cô bỗng nhiên nhớ tới hắn một mình nhìn ngoài cửa sổ khi nãy, cái loại cảm giác cô độc này.
Khi đó hắn trong lòng suy nghĩ đến một người, là ai?
Đáp án này cô cũng không rõ, nhưng cô muốn trở thành người con gái kế tiếp khiến hắn tương tư!
Cô biết chính mình dễ dàng đáp ứng cùng hắn kết giao, khả năng sẽ làm hắn cho rằng cô rất nhẹ dạ, nhưng cô không muốn bỏ qua cơ hội lần này!
Cơ hội có được hạnh phúc, một khi mất đi sẽ không trở lại, cô không muốn vì sự rụt rè mà mất đi khả năng được đến với hạnh phúc.
Vì thế cô nhịn xuống e lệ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nếu…… Nếu ngươi chân thành nói như vậy…… Ta nguyện ý!”
“Cám ơn ngươi, Cẩn Dư.”
Đối với đáp ứng của cô, Đinh Hạo Luân không có quá vui mừng, hắn chỉ mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, phát ra một tiếng than nhẹ không thể nghe thấy: “Thuần Thuần, hiện tại em nên vừa lòng rồi! ”
Trong lòng hắn cất giấu một cô gái.
Cô gái ấy không phải ai khác, chính là em gái hắn – Đinh Thuần Thuần!
Hắn chưa bao giờ nói cho kẻ nào biết, hắn thích em gái mình, tuy rằng bọn họ không cùng huyết thống, nhưng ở trong mắt thế tục, hắn yêu em gái của mình thì cũng không khác gì ma quỷ.
Phải nói đến, năm ấy Thuần Thuần ba tuổi, chính thức nhập tịch Đinh gia, đổi sang họ “ Đinh ”, từ nhỏ đã mất trí nhớ, cho nên cô vẫn không biết, chính mình không phải là cốt nhục của Đinh gia mà được nhận nuôi từ cô nhi viện.
Dưới tình huống như vậy, hắn như thế nào có dũng khí nói thẳng với Thuần Thuần về tình yêu của mình? Cô nhất định sẽ nghĩ hắn là kẻ cuồng yêu em gái!
Cho nên hắn không ngừng nhẫn nại, âm thầm chịu đựng thống khổ, mà Thuần Thuần căn bản không biết tâm ý của hắn, lại thành tâm khuyên hắn nên đi kết giao bạn gái.
Đó là chuyện của tuần trước……
“Chán ghét! Em ghét anh nhất!”
Bữa tối trên bàn, một cô gái tóc xoăn xinh đẹp, tuổi chừng hai mươi đang chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ au, nắm tay đập bàn, vẻ mặt vô cùng tức giận.
“Thuần Thuần của chúng ta làm sao vậy? Ai chọc giận khiến con sinh khí?” Đinh mẫu từ phòng bếp mang ra đồ ăn mà nữ nhi thích, yêu thương hỏi.
“Đều tại anh trai! Mẹ, người giúp con mắng anh được không?”
“Anh con lại làm sao vậy?” Đinh mẫu thở dài hỏi.
Anh em bọn họ gần đây sao lại thường xuyên phát sinh khắc khẩu như vậy?
“Mẹ, mẹ không biết anh quá đáng thế nào sao? Anh cư nhiên phái người đến bệnh viện con thực tập, yêu cầu viện phương không được làm cho con quá mệt, còn muốn viện trưởng lệnh cho y tá trưởng, đừng cho con làm những việc mà phải nhìn thấy máu, mọi người đều cho rằng con có đặc quyền, hiện tại tất cả đều không để ý tới con rồi!” Đinh Thuần Thuần chu cao cái miệng nhỏ nhắn cáo trạng với mẫu thân.