Chương 15
Editor: Sendyle
"Có thật không?" Tần Phong hưng phấn thiếu chút nữa hét rầm lên, cô ôm lấy cổ của Lâm Vũ Mặc, cảm kích nói: "Mặc, em thật yêu anh!"
"Không phải yêu tiền của anh chứ?" Lâm Vũ Mặc chế nhạo hỏi.
"Ai nói? Tần Phong em không phải người như thế? Hừ!" Tần Phong mất hứng hừ nhẹ một tiếng, "Anh cũng không hỏi thăm một chút, Tần Phong em không phải người tùy tiện như vậy! Anh cho rằng chỉ cần có tiền, Tần Phong em sẽ yêu sao?"
"Ha ha ha, tiểu Phong Nhi, là lỗi của anh. Anh hiểu rõ, tiểu Phong Nhi là vô giá. Anh rất thỏa mãn." Lâm Vũ Mặc vội vàng hướng Tần Phong bồi không phải.
"Anh biết là tốt rồi." Tần Phong đối với Lâm Vũ Mặc nói: "Vì đối với anh hôm nay khẳng khái ngỏ ý cảm ơn, em hôm nay liền phá lệ, buổi tối em mời anh đi Hi Nhĩ Đốn."
"Oa! Anh được tiểu Phong Nhi thế nhưng chịu tốn tiền mời anh, mặt trời có phải mọc từ hướng tây rồi chăng?" Lâm Vũ Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm mặt trời, "Không đúng, mặt trời hôm nay rất bình thường."
"Ba hoa! Anh còn trêu chọc, em liền thu hồi lời nói vừa rồi." Tần Phong bĩu môi một cái nói.
"Ngàn vạn lần không được." Lâm Vũ Mặc một bộ đáng thương cầu xin Tần Phong.
Tần Phong cười từ trong ngực Lâm Vũ Mặc nhảy xuống, đối với anh ta nói: "Em về nhà trước. Hôm nay còn có rất nhiều quần áo chưa có giặt đấy."
Lâm Vũ Mặc kéo Tần Phong lại, ở môi cô hôn lên một ngọt mật hôn sâu, mới buông lỏng thân thể Tần Phong ra, bởi vì cô rời đi.
Tần Phong sau khi rời đi, Lâm Vũ Mặc bấm số gọi điện đến công ty thám tử Bằng Trình: "Này, là Anh Lý sao?"
"Anh là Lâm Vũ Mặc?" Đối phương hưng phấn hỏi.
"Đúng, chính là tôi. Tôi hôm nay có chuyện muốn nhờ." Lâm Vũ Mặc mỉm cười nói.
"Chuyện gì? Anh cứ việc nói."
"Là liên quan đến vụ án của Tần Phong. Về sau nếu các người cần tiền bạc phá án, trực tiếp đến tìm tôi, không cần quấy rầy Tần Phong nữa."
"Vụ của Tần tiểu thư? Tôi biết rồi."
"Điều tra tới đâu rồi?" Lâm Vũ Mặc quan tâm hỏi.
"Đã tra ra án này có liên quan đến Hắc Long Bang, hiện tại cảnh sát đang toàn lực truy xét việc bọn họ rửa tiền. Thật ra là bạn bè của Tần tiểu thư giúp đỡ, bọn họ muốn thay Tần tiểu thư báo thù. Cho nên chúng tôi cũng chưa nhúng tay vào. Chỉ là nghe nói gần đây vì tiền của ván, nhu cầu cấp bách bạn bè của Tần tiểu thư cần món tiền lớn. Đương nhiên biết người kia trốn thoát được, cũng rất nhiều người chạy trốn ra nước ngoài. Chúng tôi bây giờ đã tra ra một tên chạy trốn đang cố gắng từ trong miệng anh ta lấy thông tin."
Đối phương nói, Lâm Vũ Mặc cũng nhớ kỹ trong lòng: "Chỗ của anh hiện tại thiếu hụt tiền bạc sao? Nếu như thiếu cứ việc đến tìm tôi."
"Tôi biết rồi."
"Chờ tin tức tốt của anh." Lâm Vũ Mặc cười nói.
"Nhất định!"
Hôm nay Lâm Vũ Mặc bởi vì có một đàm phán, rất khuya mới có thể trở về, Tần Phong đang ở nhà quét dọn vệ sinh, hông của cô mặc tạp dề, trên đầu đeo mũ y tá, tạo hình một cô hầu gái xinh đẹp.
Trong phòng bếp hầm một nồi thịt, mùi thơm nồng nặc kia bay trong không khí, làm cho người ta muốn ăn nhiều hơn. Tần Phong đã làm xong bữa ăn tối, chỉ chờ Lâm Vũ Mặc sau khi trở về ăn.
Tần Phong vừa lau cái bàn, vừa ngâm nga bài hát, chính mình thoải mái vui vẻ làm công việc.
Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên.
"Mặc thế nào sớm như vậy sẽ trở lại rồi sao?" Tần Phong thả khăn lau trong tay, đứng lên, nhẹ nhàng chạy về phía cửa. Còn chưa mở cửa, cô liền bắt đầu vui mừng hô: "Mặc, anh đã về"
"Rồi." Chữ còn chưa thốt thành lời, Tần Phong liền ngây ngẩn cả người, bởi vì người đứng ngoài cửa không phải Lâm Vũ Mặc, mà là một người phụ nữ ăn mặc sành điệu. Người phụ nữ này nhìn qua bộ dạng cô ta khoảng ba mươi tuổi, rất diễm lệ. Trên người của cô mặc toàn quần áo hàng hiệu, trên cổ mang một sợi dây chuyền kim cương chói mắt, vừa nhìn liền biết nó có giá trị xa xỉ.
"Xin xin hỏi cô tìm ai?" Tần Phong nhìn chằm chằm cô ta giống như chưa lần nào gặp qua người đẹp, bồn chồn hỏi.
Người phụ nữ đẩy Tần Phong ra, ngạo mạn đi vào trong nhà.
"Ai! Tôi hỏi cô đấy? Sao cô không trả lời? Chẳng lẽ cô không biết tự xông vào nhà dân là phạm pháp sao?" Tần Phong chạy đến trước mặt người phụ nữ kia, đưa ra hai cánh tay chặn lại đường đi của cô ta.
"Tự xông vào nhà dân? Tôi? Hừ! Thật là chuyện cười!" Người phụ nữ kia nhìn Tần Phong từ trên xuống dưới, mặt khinh thường đẩy thân thể Tần Phong ra, đi thẳng vào.
Tần Phong kéo cánh tay đối phương lại, bất mãn nói: "Tôi nói, người sao không hiểu lễ phép như vậy chứ? Tôi đã cho phép cô vào nhà rồi sao?"
"Tôi vào nhà còn cần cô cho phép sao? Cô tốt nhất đừng chọc giận tôi, có tin tôi lập tức có thể khiến Tiểu Mặc xa thải cô không? Xem cô có tìm được một công việc tốt như vậy không?" Người phụ nữ kia lạnh lùng trợn mắt nhìn Tần Phong một cái. Bộ dạng cô ấy nhíu mày khiến Tần Phong nhìn cảm thấy rất quen thuộc, giống như nét mặt này cô đã gặp rất nhiều lần.
Hôm nay thật là kỳ quái!
Cô Tần Phong thế nhưng lại đối với một người phụ nữ lần đầu tiên gặp mặt sinh ra cảm giác quen thuộc.
Cô ta rốt cuộc tại nơi nào gặp qua người phụ nữ này?
Cô mới vừa nói Tiểu Mặc là Lâm Vũ Mặc sao?
Nghe giọng điệu của người phụ nữ này giống như cùng Mặc rất quen thuộc!
Bọn họ là quan hệ gì?
Người tình trước kia của Mặc?
Có không?
Nhưng nhìn tuổi của cô ta, nếu so với Mặc lớn hơn mấy tuổi!
Mặc làm sao bụng đói ăn quàng đến mức như vậy?
Lúc cô còn đang ngây ngẩn suy nghĩ, người phụ nữ kia nở nụ cười lạnh đi vào trong phòng khách.
Tần Phong vẫn còn ở trong đầu suy nghĩ về người phụ nữ kia, tuy nhiên nó cái gì cũng không nhớ. Vì vậy cô để ý cũng không chú ý tới người phụ nữ kia, cầm khăn lau trên bàn, tiếp tục hoàn thành công việc, lau khay trà trước sô pha.
Ngồi ở trên ghế sa lon, người phụ nữ kia cao ngạo mà đối với Tần Phong nói: "Cô hầu gái, đi pha tách trà cho tôi."
Thấy Tần Phong nửa ngày cũng không đáp lại, người phụ nữ ngạo người không hài lòng nói: "Ai! Cô hầu gái, lời của tôi cô không nghe thấy sao? Nhanh đi pha trà cho tôi!"
"Hầu gái?" Tần Phong bồn chồn ngẩng đầu, cô ta là đang kêu mình sao? Cô dùng ngón tay chỉ lỗ mũi mình, kinh ngạc hỏi "Xin hỏi cô là đang kêu tôi sao?"
Người phụ nữ kia không vui nhướng mí mắt, mặt châm chọc nói: "Tôi không gọi cô, vậy chứ tôi kêu ai? Trong nhà này chỉ có một mình cô là hầu gái"