Chương 14
Editor: Sendyle
"A ghét" Tần Phong không nhịn được khẽ rên, cô đưa tay vuốt ve bàn tay Lâm Vũ Mặc, nổi giận nói: "Nơi nào cũng không thể hôn!"
"Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc hôn lên môi đỏ mọng ướŧ áŧ kiều diễm của Tần Phong, dụ hoặc nói:"Nơi đó hôn một lần một vạn nguyên, như thế nào?"
"Một vạn nguyên à? Có thể suy nghĩ một chút." Tần Phong làm bộ suy tư nói.
"Còn phải suy tính sao? Sợ rằng không ai có thể ra giá cao hơn! Anh thật đáng thương, để có thể hôn người yêu, mỗi ngày còn phải dâng lên rất nhiều rất nhiều tiền mặt. Tiểu Phong Nhi, em có thể tội nghiệp anh hay không?" Lâm Vũ Mặc từ từ hôn di chuyển xuống dưới, ý xấu muốn kích động Tần Phong.
"Anh buổi sáng hôm nay, còn ở trong phòng họp làm ba lượt, cũng còn chưa cho em tiền! Em mới không tin tưởng anh nữa!" Tần Phong uốn éo người, hướng Lâm Vũ Mặc báo oán.
"Tiểu Phong Nhi, oan uổng a! Anh nào có nói không cho em, em nói đi, muốn bao nhiêu, anh lập tức viết chi phiếu cho em." Lâm Vũ Mặc cố nén không cách nào thả ra ngọn lửa, đối với tiểu Phong Nhi nói.
Tần Phong đưa ra mười ngón tay trước mặt Lâm Vũ Mặc quơ quơ.
"Nhiều như vậy."
"Một trăm vạn?" Lâm Vũ Mặc kinh ngạc hỏi "Tiểu Phong Nhi, anh có làm nhiều lần như vậy sao?"
Nghe được lời nói Lâm Vũ Mặc, cằm Tần Phong thiếu chút nữa rớt xuống, cô vốn chỉ muốn muốn mười vạn. Chỉ là, nếu Lâm Vũ Mặc nói như vậy, hơn chút ít càng tốt. Vì vậy cô cười mi mi đối với Lâm Vũ Mặc nói: "Chính anh làm bao nhiêu lần còn không biết sao? Chẳng lẽ anh đang hoài nghi năng lực của mình sao?"
"Hắc hắc he he, nào có, anh chính là siêu cấp mạnh mẽ! So với những tên đàn ông khác, cũng chưa từng thấy ai hơn Lâm Vũ Mặc anh, sợ rằng người đó còn chưa ra đời! Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc kiêu ngạo nói, "Em nói một trăm vạn liền một trăm vạn thôi. Tính cả lần này, lát đưa một lần cho em luôn, có được không?"
"Sắc lang, ai muốn làm với anh chứ?" Tần Phong ngượng ngùng đẩy mặt của Lâm Vũ Mặc ra.
"Không được, tiểu Phong Nhi, anh chỉ muốn em. Lập tức! Lập tức!" Lâm Vũ Mặc cười lớn đem Tần Phong đặt ở trên ghế sa lon, tà mị cười nói: "Tiểu Phong Nhi, em đếm xong rồi phải không, anh muốn hôn."
"A không cần" Tần Phong cười duyên tránh né môi Lâm Vũ Mặc.
"Một vạn rồi, tiểu Phong Nhi nhớ cho kĩ." Lâm Vũ Mặc từ trong ngực Tần Phong ngẩng đầu lên, xấu xa nói.
"Ghét ghê!" Tần Phong đỏ mặt trừng mắt liếc anh ta một cái.
"A! Mười vạn rồi! Lâm Vũ Mặc, anh còn không biết dừng a! Hôn cũng quá lâu rồi. " Tần Phong không tình nguyện giơ tay cao, đem bàn tay mình che lại miệng Lâm Vũ Mặc.
"Chưa đủ! Làm sao đây? Tiểu Phong Nhi mê người như vậy, anh hôn bao nhiêu lần cũng không thỏa mãn." Lâm Vũ Mặc cười điên cuồng nói, môi mỏng cùng bàn tay vẫn không dừng lại tiếp tục cuộc hành trình.
"A! Mặc em không chịu nổi" Tần Phong rốt cuộc khó nhịn dưới đất thấp năn nỉ.
"Tiểu Phong Nhi không chịu nổi rồi sao? Hắc hắc he he, em chờ một chút, Mặc của em đến rồi đây!" Lâm Vũ Mặc hả hê nâng eo thon của Tần Phong lên, một cỗ khí địa vọt vào.
"A nhanh lên một chút"
Ngồi ở trên ghế làm việc, Lâm Vũ Mặc móc ra cuốn chi phiếu, ở phía trên viết xuống số tiền 1,5 triệu, sau đó đưa cho Tần Phong: "Đây chính là tiền buổi tối cùng nhau, mỗi ngày cứ như vậy, ví tiền của anh cũng mau xẹp mất."
"Cám ơn!" Tần Phong ở trên mặt Lâm Vũ Mặc in một nụ hôn vang dội.
"Đừng khách khí. Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc vui vẻ nói.
Tần Phong đứng dậy muốn đi, lại bị Lâm Vũ Mặc kéo vào trong ngực: "Tiểu Phong Nhi, em có thể nói cho anh một chút thân thế của em không? Mặc dù cùng em thân mật như vậy rồi, nhưng anh vẫn không hiểu rõ em. Nói cho anh biết, có được hay không?"
"Thân thế của em rất thảm, anh thật muốn nghe sao?" Tần Phong nhướng mày hỏi.
"Ừ. Anh muốn nghe. Hơn nữa muốn em đem toàn bộ chuyện của mình nói cho anh biết, tiểu Phong Nhi, đem tương lai của em giao cho anh, tất cả anh sẽ thay em giải quyết." Lâm Vũ Mặc đem Tần Phong kéo vào trong ngực, khẽ vuốt ve tóc của cô nói.
"Mặc, anh đối với em thật tốt." Tần Phong tựa tại trong ngực Lâm Vũ Mặc, cảm động nói.
Kể từ sau khi gặp Lâm Vũ Mặc, cô cảm thấy mình rốt cuộc đã tìm được nơi có thể dựa vào. Từ việc Lâm Vũ Mặc vì cô tìm trường học lòng của cô cũng đã vì anh ta mà giao động rồi.
Sau lại cùng anh tiếp xúc, trái tim của cô mới dần dần khắc ghi hình bóng của Lâm Vũ Mặc.
Cô có thể dựa vào anh ta cả đời sao?
Bất luận gió thổi, mưa rơi, anh ta cũng có vì cô che mưa che nắng chứ?
Cô có nên đem toàn bộ mọi chuyện nói với Mặc?
"Mặc, ước chừng bảy năm trước, ba của em bị người ta hãm hại mà phá sản, ông không chịu nổi đả kích cùng món nợ kếch xù nên lựa chọn nhảy lầu tự sát. Để lại một mình em lẻ loi hiu quạnh, không có người thân nào nguyện ý chăm sóc em. Em từ nhỏ đã từng thề, nhất định phải vì ba báo thù, tìm ra người đã hãm hại ông." Tần Phong đem thân thế đau khổ của mình nói với Lâm Vũ Mặc.
"Tiểu Phong Nhi, em điều tra như thế nào? Có đi tìm thám tử tư không? Hiện tại điều tra tới đâu rồi?" Lâm Vũ Mặc ôm sát thân thể Tần Phong, thử dò xét tính hỏi. Thật ra thì trong lòng anh ta đã biết.
"Em tìm một công ty thám tử, bọn họ đã tìm được người biết một số thông tin, nhưng anh ta chạy trốn, chinh tin xã đã phái người đi tìm. Hi vọng tất cả thuận lợi."
“Vậy tốn rất nhiều tiền?" Lâm Vũ Mặc nhướng mày hỏi.
Tần Phong cười nói: "Vì truy xét vụ án này, em đã đưa cho bọn họ một trăm vạn rồi, hiện tại rốt cuộc có chút manh mối. Em muốn nhìn thấy bộ dạng bọn người xấu kia quỳ xuống đất cầu xin em tha thứ, em tin tưởng ngày đó không xa nữa."
"Tiểu Phong Nhi, em tìm công ty thám tử nào?" Lâm Vũ Mặc không biến sắc hỏi.
"Chính là Công ty thám tử Bằng Trình, nổi danh nhất." Tần Phong có chút đau lòng đối với Lâm Vũ Mặc nói, "Bọn họ thật không chút thương tiếc, đem tiền của em tận dụng sạch. Ai! Vì báo thù, em không thể làm gì khác hơn là nhịn đau cắt tiền."
"Ha ha ha! Quên mất bản tính yêu tiền của Tiểu Phong Nhi." Lâm Vũ Mặc ngắt cái mũi nhỏ của Tần Phong, cười nói: "Nếu tiểu Phong Nhi đau lòng vì tiền, vậy sau này chuyện của bọn họ giao cho anh thôi. Anh tiền nhiều hơn, tùy bọn họ muốn."