Chương 12
“Phong lão đại, năm đó nếu không phải em mạo hiểm tương trợ, Bưu ca tôi có lẽ đã chết ở Hắc Long Bang rồi. Phong lão đại chính là ân nhân cứu mạng của tôi, cho nên kẻ thù của Phong lão đại cũng chính là kẻ thù của tôi, xin Phong lão đại yên tâm, Bưu ca nhất định sẽ giúp em báo mối huyết thù này.
“Dạ. Phong Nhi biết. Gần đây Phong Nhi không có thời gian trở về, Bưu ca phải chú ý thân thể, đừng để mệt mỏi quá.” Tần Phong cảm động lau nước mắt.
“Phong lão đại cũng vậy. Không được để thân thể mệt nhọc quá độ. Khi nào có thời gian rảnh chúng ta gặp lại.” Bưu ca dặn dò xong cũng vội cúp điện thoại.
Sau khi để điện thoại xuống, Tần Phong rơi vào trầm tư. Cô còn nhớ rõ, ba năm trước, trên đường về nhà, cô gặp một người đàn ông cả người đầy máu, lúc ấy, cô tốt bụng đem đối phương đỡ lên, mang về phòng trọ nhỏ, dùng kĩ thuật băng bó không thuần thục giúp hắn bôi thuốc, sau đó dùng băng gạc quấn quanh miệng vết thương, thiếu chút nữa đã bao hắn thành xác ướp.
Được cô tỉ mỉ chăm sóc, người đàn ông này nhanh chóng khỏe lại.
Lúc hắn tỉnh lại, liền đối với cô vô cùng cảm kích, coi cô như ân nhân cứu mạng của mình.
Sau khi nói chuyện với nhau, cô mới biết tên hắn là Trần Bưu, là đại ca của một bang phái nhỏ. Trong lúc chiến đấu kịch liệt với Hắc Long Bang mà bị thương nặng.
Trải qua sự kiện lần này, Trần Bưu kiên quyết coi cô là lão đại của bọn hắn. Mặc dù Tần Phong không đồng ý nhưng vẫn đưa ra rất nhiều chủ ý giúp bọn họ từ một bang phải nhỏ phát triển thành một đại bang phái hô phong hoán vũ trong giới hắc đạo. Vì vậy, Trần Bưu liền thề nhất định phải thay cô báo thù gϊếŧ cha. Từ đó hắn vẫn một mực hỗ trợ cô truy ra chân tướng sự việc của cha cô năm đó.
Khi hắn biết được, người cho Tần phụ vay nạng lãi năm đó chính là người của Hắc Long Bang, thì liền huy động tất cả moin lực lượng điều tra, truy xét Hắc Long Bang.
Sau khi đã có đủ chứng cớ, bọn họ liên hiệp với cảnh sát, cùng nhau điều tra kỹ lưỡng bằng chứng Hắc Long Bang rửa tiền qua biên giới. Không ngờ số tiền này đã lên đến vài chục tỷ. Cảnh sát quyết định, làn này nhất định phải quét sạch mọi hang ổ của Hắc Long Bang.
“Cha, mối thù này, con nhất định sẽ giúp cha báo từng chút từng chút một. Cho dù là ai, Phong Nhi cũng không bỏ qua. Phong Nhi hi vọng ở thế giới bên kia, cha có thể mỉm cười.” Tần Phong không ngừng lau những giọt nước mắt trong suốt đăng rơi xuống bên gò má, tự nhủ: “Tần Phong, không được khóc! Phải kiên cường! Ngươi là Tần Phong không thể bị đánh bại.”
Hoàn thành xong một buổi hội nghị dài dằng dặc, Lâm Vũ Mặc mệt mỏi xoa chân mày. TRước mắt hắn đột nhiên xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Tần Phong, trái tim không thể khắc chế mà đập nhanh hơn. Không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức bấm điện thoại ở nhà: “Tiểu Phong Nhi, anh hạn cho em trong vòng mười phút phải có mặt ở công ty, anh ở trong phòng họp chờ em. Nếu em dám không đến, về nhà anh sẽ hảo hảo trừng phạt em.”
“Mười phút? Làm sao em đến kịp được?” Tần phong oán trách nói. Nhưng cô lại không dám không nghe.
“Anh chỉ biết khi dễ người ta.” Vừa đặt chân vào phòng họp, cô liền bị Lâm Vũ Mặc ôm lấy. Nhìn khuôn mặt dương dương tự đắc của hắn, cô không nhị được mở miệng oán trách.
“Thật sao? Chẳng lẽ không phải em thích bị anh ‘khi dễ’ sao?” Lâm Vũ Mặc dừa vào bên tai Tần Phong, thanh âm tràn đầy mập mờ, nháy mắt hỏi.
“Ai thích nha?” Tần Phong đẩy đầu Lâm Vũ Mặc ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói.
“Vậy sao mỗi lần bị anh ‘khi dễ’, em đều sung sướиɠ như vậy, còn có vẻ mặt say mê nữa chứ. Cũng không biết là ai không ngừng kêu anh ‘dùng sức, nhanh lên một chút’? Hay là anh nhớ lầm rồi? Người kia chính là Tiểu Phong Nhi phải không?” Lâm Vũ Mặc vừa trêu ghẹo vừa tà ác thổi khí nóng vào bên tai Tần Phong, khiến thân thể cô tê ngứa từng trận.
Tần Phong không chịu nổi, né tránh hô hấp nóng bỏng của Lâm Vũ Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng nói: “Anh nhất định là nhớ lầm rồi. Em mới chư từng hô qua như vậy.”
“Con vịt chết còn mạnh miệng. Hắc hắc, như vậy chúng ta tới ôn lại một chút, xem có phải anh nói thật hay không?” Lâm Vũ Mặc nói xong liền vội chặn lại đôi môi đỏ mọng của cô.
“Ưm… Mặc, nơi này là phòng họp mà.” Tần Phong vừa né tránh, vừa nhắc nhở Lâm Vũ Mặc đã rơi vào kí©ɧ ŧìиɧ.
“Ha ha ha. Không cần sợ. Anh đi xem cửa đã khóa chưa?” Lâm Vũ Mặc buông Tần Phong ra, đi tới đem cửa lại khóa từ bên trong.
“Được rồi, Tiểu Phong Nhi, lần này không ai vào được nữa rồi. Em hãy vui vẻ chịu đựng ‘trừng phạt’ của anh đi. Ha ha ha!” Lâm Vũ Mặc cười lớn, nhào tới bên người Tần Phong.
“A! Mặc.” Tần Phong nằm trên bàn hội nghị rộng rãi, si mê yêu kiều, bởi vì nụ hôn xâm lược, tràn đầy bá đạo của Lâm Vũ Mặc mà phát ra vui thích, nhẹ kêu thành tiếng.
“Tiểu Phong Nhi, nhanh lên một chút, nói ‘em thích bị anh trừng phạt’!, Mau” Lâm Vũ Mặc đột nhiên dừng lại động tác thăm dò của ngón tay, lên tiếng yêu cầu.
“Ưʍ.” Tần Phong nháy đôi mắt to xinh đẹp, cầu xin, bất mãn nhìn Lâm Vũ Mặc.
“Nói cho anh biết nhanh lên, Tiểu Phong Nhi.” Lâm Vũ Mặc không thuận theo mà năn nỉ cô.
“Không! Mặc, nhanh lên một chút a!” Tần Phong không ngừng uốn éo người ở bên dưới Lâm Vũ Mặc, cơ thể cô thật nhớ cảm giác được Lâm Vũ Mặc lấp đầy.
Nhưng Lâm Vũ Mặc không chịu thỏa mãn cô. Hắn tựa vào bờ môi cô, tà mị nói: “Nếu Tiểu Phong Nhi không nói, anh liền không cho em!”
Nói xong, bàn tay hắn dùng sức xoa nắn trên người cô, làm tăng ham muốn của cô.
“A! Mặc.” Hai tay Tần Phong ra sức bấu vào sau lưng Lâm Vũ Mặc, khó chịu mà ma sát.
“Nói hay không?” Lâm Vũ Mặc nhướn mày hỏi.
“Em thích Mặc trừng phạt.” Tần Phong xấu hổ, đỏ mặt, nũng nịu nói.
“Ha ha ha, Tiểu Phong Nhi, Em thừa nhận sớm một chút chăng phải tốt hơn sao! Nhìn em khó chịu như vậy, anh cũng rất đau lòng nha. Được rồi, để cho anh hảo hảo dùng sức thương em đi.” Lâm Vũ Mặc hả hê cười lớn, cchocj cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phong sung huyết đỏ bừng, rồi lại không còn cách nào đối với hắn.
Môi lưỡi hắn dao động trên thân thể Tần Phong, tại ra một loạt dấu ấn kí©ɧ ŧìиɧ, thân thể hắn chậm rãi cọ sát bên trong cô.
“Ưm… Mặc, dùng sức!” Tần Phong bất mãn Lâm vũ Mặc cố ý trì hoãn động tác, giày vò cô, không nhịn được lên tiếng yêu cầu.
“Ha ha ha! Tuân lệnh tiểu Phong Nhi của anh.” Lâm Vũ Mặc nở cụ cười hả hê.
Tiểu Phong Nhi của hắn thật đúng là quá non nớt, chỉ cần hắn trêu chọc một chút đã không chịu nổi mà giơ tay đầu hàng.
Cô đã lên tiếng, hắn làm sao có thể để cô thật vọng đây?
Đương nhiên là chỉ có thể ra sức lấy lòng cô rồi.
Ha ha ha!!!
Chỉ nghe thấy, trong phòng họp, tiếng rêи ɾỉ không ngừng, tiếng va chạm, tiếng thở dốc đan vào một chỗ, tấu lên nhưng giai điệu của một một khúc nhạc tình yêu tuyệt vời.
Dừng một chút, sau đó lại rung lên, nhạc khúc không ngừng, quanh quẩn vang vọng khắp căn phòng.