Chương 8: Chứng Tự Bế Bẩm Sinh

Phòng bếp nhà họ Kỳ rất lớn, bình thường một ngày ba bữa của nhà họ Kỳ đều là đầu bếp cấp năm sao thay nhau thực hiện.

Một đám người vào phòng bếp cũng có thể chứa được.

Tất cả mọi người đều là lần đầu tiên thấy phòng bếp lớn như vậy.

Nhưng rất nhanh, bọn họ đều rối rít bắt đầu trổ tài nấu nướng, lấy ra nghề gia truyền của mình, duy chỉ có Lâm Mạn là không nhúc nhích.

Có người làm bữa ăn tây, có người làm đồ trung.

Lâm Mạn nhìn mặt bàn, các loại nguyên liệu nấu ăn đều được phân loại rõ ràng, cô lại nhất thời lâm vào khó khăn.

Làm gì tốt đây?

Bình thường đều là Bắc Bắc xuống bếp.

Cô chỉ biết nấu một món.

Đó chính là canh gà và dạ dày heo.

Bắc Bắc thích ăn canh gà và dạ dày heo kết hợp với cơm trắng.

Lâm Mạn bắt đầu động thủ, bởi vì không thường xuống bếp cho nên làm rất chậm, đến khi tất cả mọi người đều làm xong thì cô mới đến khâu cuối cùng.

Quản gia nhìn đồng hồ, đi tới trước mặt Lâm Mạn hỏi, "Làm xong chưa?"

"Sắp xong rồi ạ."

"Thời gian sắp tới, nếu như thời gian đến mà cô còn chưa làm xong thì mời rời đi."

Lâm Mạn: "..."

Yêu cầu nghiêm khắc như vậy sao? !



Quản gia nói, "Công việc chủ yếu của bảo mẫu chính là chăm lo cuộc sống thường ngày của cô chủ nhỏ, cô chậm như vậy, là muốn để cô chủ nhỏ đói bụng sao?"

Cô vội vàng kết thúc, cố gắng bám lấy những giây phút cuối cùng, rốt cuộc cũng làm xong.

Món ăn của tất cả mọi người lần lượt được đưa lên lầu.

Nửa giờ sau, người giúp việc lại bưng từng mâm xuống.

Quản gia hỏi, "Cô chủ nhỏ đều ăn hết rồi sao?"

"Vâng." Người giúp việc gật đầu một cái.

Mọi người không khỏi khẩn trương.

"Cô chủ nhỏ chỉ cấm điểm cao nhất với một món."

Người giúp việc bưng lên một tô canh.

Mọi người vây tới, đó là món canh gà và dạ dày heo mà Lâm Mạn làm.

Quản gia đều trợn tròn mắt!

Lâm Mạn làm món canh gà và dạ dày heo nào có thể có thể so sánh với canh canh gà và dạ dày heo của những đầu bếp năm sao nhà họ Kỳ làm?

Căn bản không có thể vào mắt.

Ở trong những món ăn tinh xảo, thoạt nhìn cô là người không có phần thắng nhất!

Không ngờ lại khiến cô chủ nhỏ thích!

"Còn gì nữa không?"

"Những món khác cô chủ nhỏ đều không động vào."

Khóe mắt quản gia co rút mạnh.



Lâm Mạn thấy canh gà và dạ dày heo mình làm có thể được thiên kim đại tiểu thư này thích thì trong lúc nhất thời phấn chấn tinh thần!

Ông ta xoay người nói, "Tiếp theo sẽ bước vào phần thi thứ hai."

Bởi vì công việc chủ yếu của bảo mẫu lần này chính là phụ trách cuộc sống thường ngày của cô chủ nhỏ.

Nên đối với việc dọn dẹp phòng sẽ có yêu cầu rất cao.

Lâm Mạn lại rơi vào khó khăn.

Nhà họ Kỳ rất lớn, quản gia phân chia mỗi một người một căn phòng, yêu cầu trong vòng hai mươi phút phải sửa sang lại gọn gàng ngăn nắp.

Lâm Mạn dọn dẹp chậm nhất.

Bình thường cô bận bịu làm việc kiếm tiền, việc nhà đều là một tay Bắc Bắc lo liệu.

Những bảo mẫu tới tham gia tuyển chọn khác phần lớn đều là người có nhiều kinh nghiệm, được huấn luyện nghiêm chỉnh nên rất nhanh đã thu thập xong.

Quản gia qua tới kiểm tra, không chút lưu tình phải cho Lâm Mạn điểm thấp nhất.

Nếu không phải món canh gà và dạ dày heo kia được chấm điểm cao nhất thì sợ rằng cô đã phải ra về rồi.

Lâm Mạn nhắm mắt đứng trong đám người, bắt đầu bước vào vòng thi thứ ba.

"Vòng thi cuối cùng, nếu muốn ở lại làm bảo mẫu bên cạnh cô chủ nhỏ, như vậy phải để cho cô chủ nhỏ thích. Cô chủ nhỏ chúng tôi từ nhỏ đã mắc chứng tự bế nặng, cho tới bây giờ không thích thân thiết với người ngoài, nếu như trong số các người có một người có thể làm cho cô chủ nhỏ vui vẻ thì được ở lại vô điều kiện."

Một đám người choáng váng.

Chứng tự bế?

Bọn họ chưa từng nghe qua cụm từ này.

Quản gia nói, "Chúng ta đã tuyển chọn chín vòng, chín vòng trước, tổng cộng tuyển chọn hơn một trăm bảo mẫu nhưng cô chủ nhỏ không hài lòng người nào cả."