Mỗi người đều đang suy nghĩ đến chuyện của chính mình khiến không khí trong xe có chút tĩnh lặng, Hàn Trạch Dương đành lên tiếng để lấy lại bầu không khí: "Vi Vi, Sao em biết anh tới đây mà tới tìm vậy?"
Nghe anh hỏi câu này, Lục Hạo đang lái xe phía trước cũng dỏng tai lên nghe, anh rất muốn biết câu trả lời, anh muốn biết cô đến tìm Hàn Trạch Dương là vì anh hay chỉ đơn giản là muốn gặp cậu ấy.
Hàn Lạc Vi vừa nghe không do dự liền trả lời: "Anh đó, sang đây công tác mà không thèm nói với em, cũng không tới thăm em luôn, nếu không phải hôm nay lúc ra ngoài với bạn em nhìn thấy anh đi vào khách sạn, sau đó theo tới tìm anh thì có phải anh sẽ quên luôn người em gái này không?"
Nghe cô oán trách mình, Hàn Trạch Dương đành phải lên tiếng an ủi: "Được rồi, là anh không tốt, cũng tại công việc bên này của anh quá bận rộn, không dành được thời gian tới thăm em, là lỗi của anh!"
"Hừ, anh tưởng chỉ xin lỗi là xong sao?" Hàn Lạc Vi tỏ vẻ giận dỗi quay ra ngoài cửa sổ.
Hàn Trạch Dương phải lên tiếng dỗ dành: "Vậy em muốn anh đền bù như thế nào?"
Nghe được câu này Hàn Lạc Vi liền vui vẻ quay lại mỉm cười nói: "Là anh nói đó nha, tháng sau em về nước, anh phải dẫn em đi ăn một bữa thật ngon được không?"
"Tháng sau em về nước?" Hàn Trạch Dương ngạc nhiên hỏi.
Ngay cả Lục Hạo đang lái xe ở phía trước cũng cảm thấy kinh ngạc không kém.
"Đúng vậy nha! bây giờ em đang chuẩn bị luận án tốt nghiệp, tháng sau là có thể trở về rồi!" Hàn Lạc Vi vô cùng tự tin trả lời.
Nghe cô nói như vậy, Hàn Trạch Dương cũng không có bất ngờ lắm, cô đã đi du học bốn năm, tốt nghiệp chỉ là chuyện sớm muộn, chỉ là anh không ngờ lại là tháng sau.
Sau khi ăn tối và đưa Hàn Lạc Vi trở về ký túc xá của trường, Hàn Trạch Dương và Lục Hạo mới trở về khách sạn.
Lúc này Lục Hạo mới thở phào một hơi, tuy cả bữa ăn Hàn Lạc Vi đều không tỏ thái độ gì với anh, nhưng điều này lại càng khiến anh cảm thấy ngại ngùng, nói cho cùng việc gặp gỡ và nói chuyện với một người đã từng thích mình đã là rất khó xử rồi.
...****************...
Bạch Lăng Diệp dành cả một buổi chiều để đọc sách, tuy cô đã tốt nghiệp tiến sĩ nhưng vẫn cần tìm hiểu thêm nhiều kiến thức, đọc sách là một phương pháp hữu hiệu nhất.
Mỗi tuần dù bận rộn tới đâu, Bạch Lăng Diệp cũng sẽ dành ra một buổi để đọc sách.
Vương Giai Kỳ nhìn quyển sách trên tay Bạch Lăng Diệp sau đó liền ngáp ngủ, đó là sách chuyên ngành, cô có đọc cũng không có hiểu gì, thà rằng cô ngủ một giấc đến chiều còn hơn.
Bạch Lăng Diệp nhìn Vương Giai Kỳ cười cười sau đó tiếp tục đọc sách.
Chiều tối, như đã hứa, Bạch Lăng Diệp sẽ làm sủi cảo cho bữa tối. Hai cô gái bắt đầu sắn tay vào bếp. Nói là cả hai, thực ra Vương Giai Kỳ chỉ đứng nhìn mà thôi, từ khâu chuẩn bị nguyên liệu đến khâu chế biến đều do Bạch Lăng Diệp phụ trách.
Bạch Lăng Diệp vừa gói sủi cảo vừa hỏi Vương Giai Kỳ: "Giai Kỳ à, cậu vụng về như vậy không biết sau này ai xui xẻo lấy được cậu đây?"
"Cậu nói ai vụng về hả? Tuy mình không thể giúp cậu, nhưng ít nhất mình cũng có thể giúp cậu xếp sủi cảo vào xửng hấp được không hả?"
"Được rồi! Vậy cậu mau giúp mình xếp chúng vào xửng hấp đi!"
Vương Giai Kỳ bắt đầu lấy xửng hấp xếp sủi cảo vào sau đó đặt lên bếp. Một lúc sau sủi cảo chín bốc hơi nghi ngút khắp nhà.
"Chà, các con làm gì mà mùi thơm quá vậy?" Hạ Mộng Di cùng Trần Nhã Tịnh từ bên ngoài trở về ngửi được mùi thơm liền lên tiếng hỏi, hai người vừa mới đi dạo trở về, từ ngày quen biết với Trần Nhã Tịnh, mẹ cô trở nên năng động và vui vẻ hơn rất nhiều, không như trước đây lúc nào bà cũng chỉ ở trong nhà, điều này làm cho Bạch Lăng Diệp cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
"Dì Hạ, Dì Trần, hai người trở về rồi sao, là Lăng Diệp đang làm sủi cảo đó ạ!" Vương Giai Kỳ nhanh chóng trả lời.
"Thật sao? Đúng là rất lâu rồi chúng ta chưa được ăn món này đó!" Hạ Mộng Di cảm thán nói.
Trần Nhã Tịnh trầm ngâm một lúc sau đó nói: "Đúng vậy, tôi cũng rất lâu rồi chưa có ăn sủi cảo, Trạch Dương nhà tôi nó thích món này lắm, nhưng dạo này tôi bệnh không có thời gian để làm cho nó!" nói xong bà lại khẽ thở dài, có vẻ bà lại đang nhớ con trai.
"Chị đừng buồn, nếu Trạch Dương nhà chị thích thì hôm nào nó trở về, tôi bảo Lăng Diệp nhà tôi làm thêm một phần cho nó là được!" Hạ Mộng Di an ủi Trần Nhã Tịnh, cùng là một người mẹ, bà biết cảm giác của bà ấy lúc này.
"Đúng vậy, dì Trần, dì cũng đừng buồn, anh Trạch Dương, anh ấy nói là ngày mai anh ấy sẽ trở về rồi!" Bạch Lăng Diệp mỉm cười từ trong bếp đi ra nói.
"Con nói thật sao? Trạch Dương nhà bác nói ngày mai nó sẽ về sao?" Trần Nhã Tịnh kích động hỏi lại.
Bạch Lăng Diệp gật gật đầu: "Vâng, chiều nay con có gọi điện qua đó, anh ấy nói ngày mai anh ấy sẽ trở về!"
Nghe được câu này, Trần Nhã Tịnh đã yên tâm hơn được phần nào.