Chương 19: Khó chịu quá, cứu tôi với!

Người đàn ông xoay đầu cô lại để cô nhìn anh, dùng một tay nắm chặt quai hàm cô để tách môi cô ra, các ngón tay của tay kia đưa vào miệng cô mà không ngừng khuấy đầu lưỡi của cô.

Đầu lưỡi mềm thơm trơn ướt trượt trên đầu ngón tay của anh như một con rắn, mang đến cho người đàn ông một cảm xúc hoàn toàn mới lạ. Anh buông tay ra, cắn môi cô.

“Ưʍ... đừng... đừng...” Âm thanh chật vật yếu ớt của Hạ Tinh Thiên tràn ra giữa môi và răng của họ. Lục Huy Phong há miệng cắn một cái, đôi môi mỏng manh của Hạ Tinh Thiên lập tức bật máu. Một mùi tanh tràn ngập giữa môi và răng họ khiến người ta không cưỡng lại được.

Lục Huy Phong vừa hôn lên khuôn miệng đầy quyến rũ vừa dùng tay cởϊ qυầи áo. Khu rừng này anh đã mua lâu lắm rồi, vệ sĩ canh giữ ở bên ngoài và trong nhà nên không hề lo lắng sẽ có ai chứng kiến cảnh tượng ướŧ áŧ này. Vì vậy động tác trên tay của anh càng trở nên nóng bỏng hơn.

Làn da của Hạ Tinh Thiên hơi đỏ ửng lên dưới bàn tay nhào nặn mạnh mẽ của người đàn ông, đôi môi của anh đã di chuyển đến đôi gò bồng hấp dẫn.

Hàm răng của anh gặm nhấm sự mềm mại của người phụ nữ không hề thương tiếc.

“A... đau... nhẹ thôi. Đau... a... ư... Tên điên này, buông tôi ra.”

Hạ Tinh Thiên cảm thấy một cảm giác ngứa ran kỳ lạ từ l*иg ngực truyền xuống hạ thân, trong cơ thể cô xuất hiện một loại ham muốn khiến người ta sợ hãi.

Hai tay cô không tự chủ được bất giác bám vào tấm lưng rộng và rắn chắc của người đàn ông, hai chân bắt chéo lại vì cảm giác quái đản nơi thân dưới. Có điều cô vẫn giữ được sự tỉnh táo cuối cùng, đẩy anh ra sau: “Anh buông tôi ra! Đang ở bên ngoài đấy. Tên biếи ŧɦái này mau buông tôi ra.”

Cô càng vùng vẫy, Lục Huy Phong càng bị khıêυ khí©h.

Dần dần, thân thể không giống như của chính mình nữa, một loại kɧoáı ©ảʍ không thể giải thích được càng ngày càng mãnh liệt. Hai má Hạ Tinh Thiên đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, đôi môi đỏ mọng không kiềm được khẽ kêu lên…

Cô không hề để ý đến ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông đang tác oai tác quái kia. Đột nhiên, anh vung bàn tay to đẩy cô ra.

Lục Huy Phong nhìn xuống Hạ Tinh Thiên với vẻ trịch thượng. Mặc dù du͙© vọиɠ bên trong cơ thể không ngừng kêu gào, nhưng anh không có ý định thỏa mãn bản thân, lại càng không có ý định thỏa mãn người phụ nữ này.

Anh sẽ không quên những sai lầm mà cô đã gây ra. Anh cũng muốn cô nếm trải cảm giác du͙© vọиɠ thiêu đốt cơ thể này.

Hạ Tinh Thiên thấy người đàn ông đột nhiên dừng lại thì trong cơ thể giống như có hàng vạn con kiến

đang gặm nhấm, vừa ngứa ngáy vừa đau đớn.

“Khó chịu quá, khó chịu quá... Rốt cuộc anh đã cho tôi ăn cái gì vậy?”

Cô không chịu nổi mà vặn vẹo cơ thể trên mặt đất, cố gắng giảm bớt cơn ngứa ngáy ngày càng dữ dội trên cơ thể.

Cô vội vã bò đến bên Lục Huy Phong, ôm lấy chân anh, đôi mắt trong veo nhuốm màu du͙© vọиɠ, nhìn Lục Huy Phong với ánh mắt đầy khao khát.

“Tôi khó chịu quá… Cứu tôi…Cứu tôi…”