Chương 16: Bầy sói từng bước áp sát

Hạ Tinh Thiên vịn vào tường đi trong hành lang tối đen như mực, tay cô chạm phải một thứ lồi ra giống như chỗ mở cửa, cô lần mò ấn xuống.

Tách.

Hành lang tối tăm nối liền với cầu thang và bên dưới đều lập tức sáng lên. Hạ Tinh Thiên ngạc nhiên quan sát xung quanh. Sàn gỗ lim sạch bóng giống như có thể soi được bóng người, nhìn xuôi theo hành lang là một hàng những cánh cửa đóng chặt nối tiếp nhau, bên tay trái cô là cầu thang.

Dưới lầu hình như là một đại sảnh, đồ đạc trong nhà đều theo phong cách Châu Âu, trên trần nhà còn treo một chiếc đèn thủy tinh khổng lồ lộ ra vẻ xa hoa cao quý.

Hạ Tinh Thiên lấy lại tinh thần, nắm lấy chiếc váy ngủ nhăn nhúm đi xuống lầu, bước nhanh ra cửa. Chỗ này làm cô có cảm giác lạnh người không thể hiểu nổi.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa dưới lầu bị cô mở ra. Bên ngoài cửa là một rừng cây rậm rạp đến kì lạ, còn mơ hồn nghe thấy những âm thanh kỳ quái.

Hạ Tinh Thiên nắm chặt nắm tay, bước ra ngoài. Cửa phía sau bị gió thổi đóng lại nghe “rầm” một tiếng,. Cô vừa yên tâm liền bị giật mình, cuống quýt quay lại nghĩ cách mở cửa, thế nhưng hoàn toàn vô ích - cửa khóa lại rồi.

“Mình đang ở đâu đây…”

Hạ Tinh Thiên không nhịn được lẩm bẩm, nhưng ngoại trừ bóng đêm trống rỗng thì không có bất kỳ ai trả lời câu hỏi của cô.

Cô bước ra ngoài, dưới chân xào xạc, bốn phía lập tức vang lên hàng loạt tiếng chó hú mãnh liệt, âm thanh đó giống như từ phía xa hướng về phía cô.

Hạ Tinh Thiên vội vàng lùi lại, nhanh chân chạy về. Nhưng cô quên mất, cánh cửa kia đã bị đóng mất.

Gràooooo...

Húuuuu….. gâu gâu…..

Gràoooooo….

Bốn phương tám hướng cùng vang lên tiếng gào rống hung tợn, dọa cho cô co người lại vào góc tường. Cô ôm lấy chân mình, sợ hãi nhìn về bóng đêm phía sâu trong rừng cây. Cô nhìn thấy gì đó! Những đôi mắt màu xanh lục lóe lên, từng bước từng bước hướng về phía cô.

Hạ Tinh Thiên càng sợ hãi, càng ôm chặt lấy mình. Lúc này ngoại trừ sợ hãi ra, trong đầu cô trống rỗng không còn gì khác.

Những đôi mắt xanh lục dần dần lộ ra khỏi bóng tối. Đó không phải là chó mà là từng con sói xám! Mấy con sói đói từng bước từng bước tiến về phía cô...

Bầy sói với đôi mắt phát ra ánh xanh từng bước tiến đến gần Hạ Tinh Thiên. Động tác của bọn chúng chậm đến kì lạ, giống như đang chờ thời cơ hành động. Từng đôi mắt đói khát nhìn chằm chằm vào con mồi nhỏ xinh trước mắt.

Đột nhiên, một con sói khá to lớn từ trong bầy sói nhảy vồ về phía cô gái trong góc tường.

Hạ Tinh Thiên kinh sợ đến mức quên mất cả hét lên, đôi mắt gần như sắp lọt ra ngoài.

Gầm một tiếng, hàm răng sắc bén của con sói găm vào cánh tay Hạ Tinh Thiên. “Aaaa…” Hạ Tinh Thiên đau đớn hét lên thảm thiết, vung tay đánh con sói theo bản năng.

Những con sói còn lại thấy con đầu đàn đã nhào lên nên cũng không kiêng kỵ gì nữa, cùng nhau lao về phía Hạ Tinh Thiên!

Ngay lúc Hạ Tinh Thiên nghĩ rằng mình sẽ chết trong miệng sói thì đột nhiên một tiếng còi sắc bén phá tan bóng đêm.

Đàn sói liền dừng lại giống như kỳ tích, ngay cả con sói đang cắn tay Hạ Tinh Thiên cũng nhả ra.

Từ trong bóng tối, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục, đeo kính râm bước ra, trong tay còn cầm một chiếc còi vàng.

Đàn sói đói hung hãn đột nhiên thay tính đổi nết, giống như con chó vẫy đuôi chạy về phía người đàn ông kia.

Thân thể người đàn ông hơi tiến về phía trước một chút, lộ ra người đứng sau anh ta - Lục Huy Phong!