Chương 60: Bộc Phát (1)

Thời gian trôi thật nhanh, chỉ chớp mắt đã hết thời gian nghỉ, mấy ngày nữa Duy Y sẽ bắt đầu cuộc sống đại học.

Từ sau sự kiện tin đồn, Kiều Ngự Diễm thường tìm cô hẹn hò, mỗi lần ăn cơm xong, Duy Y sẽ để hắn đưa về nhà, Kiều Ngự Diễm mua vé đi xem kịch liền bị lãng phí như vậy.

Mà Kiều Ngự Diễm cũng không tức giận, để làm cô vui, chuyện gì hắn cũng làm theo ý cô. Hẹn hò, ăn cơm xong cô đã vội vã muốn về nhà. Hắn cũng không dám lớn tiếng với Duy Y, có lẽ đối với cô có quá nhiều thương yêu.

Tính toán thời gian, chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là Duy Y mười tám tuổi rồi.

Có một số việc tốt nhất nên chuẩn bị trước, giống như chuyện Duy Y, mặc dù lúc trước có tin đồn một thời gian nhưng đều là tin vịt. Nếu như muốn sắp đặt hôn sự lúc cô mười tám tuổi vậy thì bây giờ phải để người lớn hai nhà gặp nhau.

Từ trước đến giờ hắn làm việc gì cũng có kế hoạch, hôn nhân cũng không ngoại lệ.

Nhìn Duy Y ăn thức ăn trong đĩa rất ít, Kiều Ngự Diễm đưa ly nước cho cô, lại đặt khăn giấy bên cạnh cho cô để lau sau khi ăn xong, nói thật ra thì cô không phản kháng lại Kiều Ngự Diễm.

Nhưng như vậy thì sao, có thể cải thiện được vết thương mà hắn gây ra cho cô sao?

Kể từ sau khi hai người xảy ra quan hê vào ngày đó, Kiều Ngự Diễm không còn ép cô làm những việc cô không thích, chỉ thỉnh thoảng dắt tay cô mà thôi.

Duy Y rất mê mang, rất lâu rồi cô vẫn chưa rõ đến cùng là hắn muốn gì. Một người đàn ông có chỗ đứng ngoài xã hội như hắn, muốn phụ nữ nào mà không có, tại sao không thể không có cô? Giữ cô gần ba năm mới đem cô ăn hết, có người đàn ông nào làm chuyện nhàm chán như vậy không? Còn có trong khoảng thời gian này, thái độ của cô đối với hắn rất thờ ơ, giống như cách hắn đối xửa lạnh lùng với người khác.

Hắn hỏi cô vấn đề gì, cô gật đầu hoặc lắc đầu, trả lời nhiều nhất không vượt qua năm chữ. Thái độ đối xử với hắn lạnh lùng như vậy mà hắn đều không tức giận. Duy Y cũng biết bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ vây quanh hắn, muốn được hắn ôm ấp yêu thương, những người đó không giống như cô “Không biết phân biệt” hờ hững với hắn.

Nhưng tại sao hắn lại đối xử với mình tốt như vậy? Áy náy sao? Nếu áy náy tại sao lúc đầu lại khi dễ cô như vậy?

Rõ ràng hắn ở hcung một chỗ với chị Sultana, tại sao còn trêu chọc cô.

Hại cô trở thành chủ đề để những người phụ nữ kia bàn tán.

Còn có đĩa CD, vẫn là thứ cô kiêng kỵ. Mặc dù hắn không dùng đĩa CD cưỡng bách cô nhưng bị người ta nắm điểm yếu trong tay, luôn làm cho cô ăn ngủ không yên.

“Y Y, ăn cơm xong chúng ta lên núi ngắm cảnh đêm?”

“Em muốn về nhà xem TV!”

“A, vậy sao? Nếu không thì đi xem phim?” Lúc này Kiều Ngự Diễm đã tháo bỏ khuôn mặt lạnh lùng ban ngày, biến thành một kẻ muốn lấy lòng bạn gái, đối đãi với Duy Y rất cẩn thận. Người khác thấy được nhất định sẽ không cho rằng đó là hắn.

Duy Y ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu ăn bánh ngọt, không nói gì thêm nữa.

“Gần đây mới ra một bộ phim điện ảnh rất hay, nhất định em sẽ thích!”

“.......” Duy Y vẫn không nói lời nào, chỉ là ăn từng chút từng chút.

“Y Y, cho anh một cơ hội được không?” Đối với Duy Y, hắn hoàn toàn có thể dùng sức mạnh, hắn nắm giữ quá nhiều đồ của cô, cô vĩnh viễn không trốn thoát bàn tay hắn, thế nhưng hắn lại dùng giọng nói nhẹ nhàng nói chuyện với cô, đủ để thấy được là hắn thật lòng, nhưng Duy Y không biết hắn thật lòng, cô đã bị hắn làm tổn thương tạo ra một vết sẹo trong lòng nên không thấy tất cả những gì mà hắn làm cho cô.

Tin của hắn cũng sẽ đau!

Nhìn cô khôn vui, nhìn cô lạnh lùng với mình, tim so với bị dao găm cứa vào còn đau hơn.......

Duy Y nghe thấy lời hắn nói không khỏi nhìn hắn chằm chằm, biểu lộ khó hiểu. Rõ ràng hắn đã có chị Sultana.......

“Đừng nhìn anh như vậy được không?” Nét mặt cô làm hắn thấy sợ, Kiều Ngự DIễm cái gì cũng không sợ, chỉ sợ Duy Y hận hắn.

“Có lẽ anh đã làm tổn thương em nhưng anh thật lòng muốn ở chung một chỗ với em, tuổi tác chúng ta chênh lệch, quan điểm xã hội cũng bất đồng nhưng những thứ này cũng không ảnh hưởng đến việc anh thích em! Anh hy vọng em cũng có thể chấp nhận sự tồn tại của anh mà không trốn tránh!” Hắn không dùng từ “Yêu” lo sẽ làm cô sợ.

“Vậy anh trả đĩa CD cho em!”

Kiều Ngự Diễm sửng sốt ,không ngờ rằng Duy Y sẽ yêu cầu hắn vấn đề này, cô ra điều kiện với hắn.

Suy nghĩ thật lâu, sắc mặt Kiều Ngự Diễm trầm xuống, có phải lấy được đĩa CD rồi cô sẽ không để ý đến mình, giống như cơ hội ăn tối như bây giờ cũng không có?

Kiều Y đã từng vào phòng hắn tìm kiếm, dĩ nhiên là tìm đĩa CD. Cô chính là muốn tram phương ngàn kế thoát khỏi mình.

Nhìn sắc mặt người đàn ông ngày càng âm trầm, trong lòng Duy Y không khỏi thấp thỏm lo âu, cô biết bình thường hắn đồi xử với cô rất tốt nhưng vừa đυ.ng đến vấn đề mấu chốt hắn sẽ không nói.

Dù sao Kiều Y đã đồng ý giúp mình tìm đĩa CD. Cô không muốn bị người đàn ông này khống chế.

Lúc này Kiều Ngự Diễm thở phào nhẹ nhõm. Hai người lâm vào trầm mặc.

“Em ăn no rồi, anh đưa em về đi!”

Nhìn Duy Y, Kiều Ngự Diễm cảm thấy bất đắc dĩ, bất kể mình cố gắng thế nào vẫn không thể nhận được sự đồng ý của cô…….

Trở lại khu chung cư, Duy Y không cho Kiều Ngự Diễm đưa đến dưới lầu, chỉ cách khu chung cư một ngã ba đã xuống xe. Lời đồn đại lúc trước cô vẫn chưa quên, nếu như truyền ra thêm nhiều lời nói không hay sẽ làm mẹ khổ sở…….

Mà chỗ cô xuống xe vừa lúc đối diện tiệm nước giải khát, người ngồi trong tiệm có thể thấy hết mọi hành động của cô.

“A? Cô xem, kia không phải Duy Y sao?” Sultana ngồi trong tiệm nước giải khát bên cạnh mẹ Duy Y, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Duy Y, biểu lộ làm như không tin nổi.

Mà mẹ Duy Y ngồi một bên thấy một màn như vậy mặt đã sớm xanh mét.

Không vì cái gì khác bởi vì Duy Y mà luốn cuống.

Lúc Duy Y đi ra ngoài nói rằng đi chơi với Kiều Y nhưng lúc nãy bà còn thấy Kiều Y với Ngô Soái ở chung một chỗ, thấy bà Kiều Y vội kéo Ngô Soái đi chỗ khác.

Nhưng chưa tới năm phút, Duy Y liền xuất hiện, hơn nữa còn bước từ trên xe người đàn ông kia xuống…….

Mọi biểu hiện cho thấy Duy Y nói dối.

Ngồi trong tiệm nước giải khát, mẹ Duy thấy Kiều Ngự Diễm xuống xe, đi vòng qua xe đưa túi xách cho cô, không biết nói gì đó, hắn lại khoác tay lên vai Duy Y, nhẹ nhàng hôn lên trác cô…….

Duy Y một chút phản kháng cũng không có, giống như đã thành thói quen.