Chương 6

Cô bước vào bàn khẽ kéo ghế ra ngồi nhưng cũng không tài nào tránh khỏi 4 con mắt tò mò của ba cô và ông chủ tịch đang nhìn chăm chăm vào mình. Ông ngạc nhiên hỏi:

_Hai đứa quen nhau à???

Cô bối rối giây lát vì không biết sẽ trả lời như thế nào thì anh vừa kéo ghế ngồi xuống cạnh cô. Thật ra là ngồi cách một cái ghế. Thấy cô im lặng không nói anh bèn lên tiếng:

_Con gặp cô ta ở.....!!! anh chưa nói dứt câu thì bị cô chồm qua bịt miệng lại ú ớ không nói thành tiếng. Cô nói khẽ vào tai anh:

_Anh mà nói thì tôi thề sẽ cho anh một trận!!!

Nhìn ánh mắt kiên quyết của cô anh đành nhượng bộ. Cô cười xòa:

_Thật ra tụi con mới biết nhau hồi tuần trước thôi ạ!!!

Anh lặng thinh không nói không rằng nhưng ánh mắt lạnh băng đằng đằng sát khí. Khiến cô cảm thấy như đang ngồi gần 1 tảng băng trôi.

Suốt bữa ăn mọi người cười nói vui vẻ chỉ trừ một người mặt luôn lầm lầm lì lì. Mà cô cũng chẳng thèm quan tâm đến - kệ anh chứ liên quan gì tới tôi. Lâu lâu cô quay qua nhìn anh tưởng đâu cô cảm thông và bắt chuyện ai dè cô lè lưỡi ra chọc quê khiến anh càng tức thêm đùng đùng bỏ về phòng.

...............................

Cô nằm lăn qua lăn lại trên giường sao lại cảm thấy bất an dữ vậy ta???? chỗ này quả thật rất tuyệt nhưng đây không phải chỗ dành cho mình.

_Có lẽ mình nên rời khỏi đây sớm!!! cô khẽ nói rồi chìm vào giấc ngủ.

Những tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ và rọi thẳng ngay mặt cô. Cô cũng chẳng thèm dậy mà chỉ trở mình rồi kéo cái chăn đắp trùm luôn cả mặt - thế là an toàn ngủ rồi. Vậy mà khoảng mười lăm phút sau một kẻ "vô duyên" vào đó gõ cửa phòng cô rầm rầm khiến cô "không dậy không được" bước xuống giường và lết tới cửa. Cô đưa tay lên dụi mắt. "Kẻ vô duyên" đó không ai khác mà là anh. Anh đang nhăn nhó vì cô mở cửa lâu. Vừa thấy đầu cô ló ra khỏi cửa là anh liền quăng vào người cô một bộ đồ lạnh lùng nói:

_Thay đồ lẹ rồi theo tôi ra ngoài!!!

Cô ngạc nhiên hỏi:

_Đi đâu???

Anh không thèm trả lời mà đóng sầm cửa lại bỏ đi. Bỏ mặc cô đang đứng thẫn thờ với "dấu chấm hỏi" to đùng trong đầu. Cô vội vàng thay đồ rồi chạy theo anh.

Thấy cô bước xuống ông vui vẻ cười nói:

_Lại đây ăn sáng đi con gái!!!

Cô mỉm cười bước đến bên cạnh ông ngồi xuống nhâm nhi bữa sáng. Lâu lâu quay sang nhìn vẻ mặt cau có của anh mà cô thấy hả hê hết sức. Anh đột nhiên đứng dậy rồi nói:

_Đi thôi!!!

Cô vội vàng đứng dậy chào ông và ba cô rồi hấp tấp chạy theo.

_Người gì mà đi nhanh thế không biết!!! vừa chạy theo cô vừa thở hổn hển.

Ông nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô đang đuổi theo anh mà bật cười:

_Tụi nó có vẻ thân quá, nếu như thành một đôi thì tốt biết mấy!!!

Ba cô vôi vàng đáp:

_Như thế đâu có gì khó thưa chủ tịch!!!

Ông ngạc nhiên hỏi:

_Ông không phản đối à???

Ba cô lắc đầu rồi nói:

_Tôi sẽ ủng hộ ông chủ tịch!!!

Thấy thế ông chủ tịch vui mừng ra mặt. Ông liền nói:

_Quyết định như vậy đi!!!

Về phần hai kẻ đang đứng ngoài gara xe kia......

Cô gõ tay vào mặt kính chiếc xe anh đang ngồi. Anh bèn hạ kính xe xuống:

_Sao không vô mà còn đứng ngoài đó????

Cô chu môi đáp:

_Anh không mở cửa xe thì sao tôi vô được????

Anh chồm qua đẩy cửa cho cô vào miệng lẩm bẩm vừa đủ cô nghe:

_Đồ nhà quê!!!!!

Cô nghe thấy nhưng đành giả điên chọc tức anh:

_Anh nói anh nhà quê à??? anh đừng ngại tôi không có chê anh quê đâu!!! nói rồi cô bật cười khanh khách. Tức quá anh đạp mạnh ga vọt ra khỏi cửa gara khiến cô ngã nhào ra phía sau rồi độ ngột thắng xe lại khiến cô ngã nhào ra phía trước. Đầu cô đập vào kính chắn gió nghe cái cốp. Anh xuýt xoa. Tưởng anh hối lỗi ai dè kẻ đáng ghét đó lại phán một câu xanh rờn khiến cô tức ói máu:

_Đầu cô cứng vậy coi chừng bể kính xe tôi!!! rồi anh cười khoái chí.

Còn mặt cô thì nhăn lại vì cái trán lại u thêm một cục nhức nhối.