**********
CHƯƠNG 5: HÔN
Hạ An Nhiên điều chỉnh cảm xúc xong liền bước ra khỏi phòng tắm.
Giờ phút này, hộ tá chuyên nghiệp đang lau và xoa bóp cơ thể cho Lăng Mặc.
.
Ngôn Tình Hay
Ngay lúc này...!
Một người hầu đẩy xe thức ăn vào phòng.
Trên xe là thức ăn lỏng được chế biến đặc biệt dành cho người thực vật.
Những món thức ăn lỏng kia được đựng trong một chiếc bát sứ tinh xảo, nắp trên chiếc bát sứ được mở ra một nửa, có chút hơi nước bốc ra.
Ngửi thấy hơi nóng, vẻ mặt Hạ An Nhiên đột nhiên giật mình, ánh mắt dừng trên thức ăn lỏng một lúc.
Vừa đi về phía xe thức ăn, vừa lộ ra vẻ thèm thuồng: "Cái này thơm quá, tôi cũng muốn ăn!"
Người hầu đẩy xe thức ăn đi vào, nắm chặt tay cầm của xe thức ăn: "Thưa thiếu phu nhân, đây là đồ ăn đặc biệt dành cho thiếu gia, do chuyên gia điều phối.
Bữa sáng của ngài sẽ được chuẩn bị riêng."
Hạ An Nhiên uỷ khuất nói: "Tôi ăn cái này không được sao?"
“Nhưng đây là chuẩn bị cho thiếu gia!” Người hầu nói xong liền nhìn về phía Tôn quản gia cầu cứu.
Tôn quản gia thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị: "Nếu Hạ tiểu thư muốn ăn, tôi sẽ để cho nhà bếp chuẩn bị lần nữa."
Ý tứ rất rõ ràng, đây là thuộc về thiếu gia, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ tới.
Hạ An Nhiên có chút thất vọng.
Nhưng khi cô xoay người rời khỏi xe thức ăn, thân thể của cô đột nhiên không ổn định, nặng nề ngã về phía xe thức ăn.
Xe thức ăn trực tiếp bị lật đổ vì trọng lượng cơ thể của Hạ An Nhiên, chiếc bát "bụp" một tiếng, vỡ ra từng mảnh, thức ăn bên trong vẩy ra khắp sàn.
Tất cả mọi thứ đều xảy ra quá đột ngột.
Hai mắt Tôn quản gia trợn to, cố gắng kìm nén cảm xúc xuống, sau đó ra lệnh cho những người khác dọn dẹp hiện trường tồi tệ này.
Đợi sau khi thu dọn đống lộn xộn kia, ánh mắt của Tôn quản gia rơi vào Hạ An Nhiên, người vừa mới đứng dậy khỏi mặt đất.
Tôn quản gia rõ ràng đối với Hạ An Nhiên không hài lòng.
"Hạ tiểu thư, về sau cô phải chú ý một chút! Đừng có đi đứng cũng không cẩn thận!"
Hạ An Nhiên im lặng cúi đầu: "Từ nay tôi sẽ cẩn thận hơn." Cô nhìn Tôn quản gia đầy hy vọng: "Bà lại đi làm bữa sáng cho anh ấy sao? Có thể mang cho tôi một phần giống như vậy được không?"
Tôn quản gia xụ mặt: "Tôi sẽ bảo nhà bếp làm thêm một phần nữa."
Khuôn mặt vô tâm của Hạ An Nhiên nở một nụ cười hạnh phúc: "Bà thật là tốt bụng."
...!
Sau khi Tôn quản gia rời đi cùng với một nhóm người, Hạ An Nhiên bước đến bên giường.
Ai oán đưa bàn tay lúc nãy vô tình chạm vào mảnh vỡ ra, lắc lắc trước mặt anh: "Anh nhìn xem, tất cả đều là do anh, nên tay tôi mới bị thương!"
Mà bởi vì lắc quá nhiều, bàn tay lại bắt đầu chảy máu.
*
Hạ An Nhiên nhanh chóng lấy khăn giấy trên tủ đầu giường băng lại vết thương, giọng nói đầy bất bình.
"Hy sinh quá lớn! Tay của tôi, thật là đáng thương!"
Than thở xong, ánh mắt của cô lại rơi trên khuôn mặt thời thượng và xinh đẹp của Lăng Mặc.
Lông mi thanh mảnh, mũi thẳng, môi mỏng…tất cả đều là nét vẽ tuyệt đỉnh của tạo hóa.
Trên đời làm sao có loại nhan sắc cấp bậc thần thánh như vậy!
Hạ An Nhiên càng nhìn càng muốn đem anh nuôi ở nhà riêng của cô.
Mỗi lần có tâm trạng không vui, chỉ cần nhìn vào anh một cái, chắc chắn cô sẽ cảm thấy sảng khoái.
Cô nhịn không được mà tiến lại gần hơn, vươn móng vuốt ra, chọc vào mặt Lăng Mặc: "Thật đáng yêu quá!"
Đúng lúc này, cửa phòng lại đột nhiên bị đẩy ra.
Hạ An Nhiên giật mình, cánh tay không hiểu sao lại mềm nhũn, hướng về phía Lăng Mặc đè xuống, môi cô rơi xuống trên môi của Lăng Mặc không thể chuẩn xác hơn.
Hạ An Nhiên hoá đá ngay lập tức.
Mãi cho đến khi tiếng ho khan vang lên, cô mới hoàn hồn vội vàng đứng lên, quay đầu nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy vẻ mặt của Tôn quản gia u ám nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt này, Hạ An Nhiên vô cùng quen thuộc.
Trước đó không lâu, Tôn quản gia cũng đã từng nhìn cô với ánh mắt như nhìn kẻ biếи ŧɦái như vậy!
Hạ An Nhiên: "..."
Cô có thể giải thích!!!.