Chương 27

Hôm nay có H+ nhẹ một chút nha mọi người, đổi gió một chút cho tâm hồn được kí©h thí©ɧ ????????.

Sau khi Duyên và Hoàng Anh đi xuống dưới nhà thì trên tầng anh Vũ cũng bế bổng vợ về phòng mặc cho vợ ra sức giãy giụa, gào thét. Về tới phòng anh thấy phòng trống trơn, chăn gối và quần áo của vợ chẳng biết bị đem đi đâu hết, anh đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào vợ rồi nhàn nhạt nói:

- Định bỏ chồng hay sao mà đem hết mọi thứ đi vậy.

- Chồng có ý với chị Mai mà, vợ đi cho chồng đường hoàng rước người ta về. Vốn dĩ chồng cưới vợ cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi mà.

Anh Vũ ôm đầu đau khổ vì cô vợ không hề hiểu anh một chút nào. Anh 乃úng vào mũi vợ một cái rồi nhẹ nhàng giải thích:

- Chồng mà có ý với Mai thì hồi đó chồng đã cưới cô ấy rồi chứ cưới vợ làm gì cho mất công.

- Thì tại vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên chồng phải chịu trách nhiệm cưới vợ.

- Là anh cố ý làm như vậy để cưới được vợ, chứ hôm đó anh đâu say đến mức không kìm chế nổi bản thân.

Chi há hốc mồm ngạc nhiên, hoá ra cô bị chồng mình dắt mũi bao lâu nay mà không hề hay biết, cô cứ ngỡ đó là sự cố cơ ai dè đó là kế hoạch của ông chồng, đúng là loại cáo già. Nếu là cố ý vậy chồng cô....chắc phải thích cô lắm nên mới làm như vậy để chiếm được cô nhỉ? Nghĩ đến đây Chi vui sướиɠ bịt miệng cười khúc khích.

Anh Vũ bây giờ mới để vợ nằm xuống giường nhưng một tay vẫn giữ đầu vợ còn tay bên kia vòng qua eo vợ. Thấy vợ vui vẻ trở lại anh mới thở phào nhẹ nhõm, chả hiểu sao mỗi lần vợ giận là anh lo sợ lắm, sợ vợ không nói chuyện với anh, sợ vợ không cần anh nữa. Hôm qua anh chỉ giả vờ lạnh lùng không nói gì với vợ để vợ hối lỗi nhận ra cái sai của mình thế mà không ngờ điều đó lại khiến vợ giận đòi bỏ anh nữa chứ, thôi thì phận làm chồng 12 bến nước biết làm sao giờ.

Chi thì biết quái gì về xe đâu thấy chiếc xe đó màu hồng nhìn lạ lạ nên cô cũng gật gật rồi lại quay ra bàn cơm ăn tiếp nên cô không nhìn thấy được chồng cô đang mỉm cười.

Vài ngày sau sức khoẻ của Chi đã hồi phục hẳn. Mẹ Tâm hôm nay dẫn cô giáo về để dạy Chi thành một nữ công gia chánh thực thụ, may là cái Duyên đi làm nên không phải học. Còn chị Hà thì chả biết chị nghĩ gì cũng đòi sang học, Chi thấy lạ bèn lên tiếng hỏi:

- Chị Hà thích học mấy cái nữ công gia chánh này à?

Chị Hà cười cười rồi quay sang nhìn Chi đáp:

- Ừ. Học nhiều hiểu nhiều mai sau tốt cho mình mà. Rồi nhỡ bao giờ lấy chồng chị cũng làm dâu trưởng như em thì sao.

- Đúng rồi nhỉ? Chị lúc nào cũng nghĩ sâu xa hết ấy. Nhưng mà có chị học cùng là vui rồi chứ không một mình em chắc bị bà cô giáo dần cho nhừ xương mất.

Mấy ngày đầu cô giáo dậy toàn lí thuyết làm Chi buồn ngủ muốn ૮ɦếƭ nhưng mà vẫn còn đỡ hơn mấy ngày sau phải thực hành. Chi học cái gì cũng ngu hơn chị Hà, chị ấy học nhanh mà thực hành cũng tốt nữa. Chị nấu ăn rất giỏi không những vậy chị còn biết sáng tạo, biến tấu món ăn nhìn hấp dẫn hơn nữa, chị Hà được cô giáo hết lời ca ngợi, còn mỗi lần nhìn sang Chi cô giáo lại thở dài nói với mẹ Tâm:

- Con bé nó không có năng khiếu về nội trợ đâu chị Tâm ạ. Nhưng thôi em sẽ cố gắng hết sức để con bé có thể làm được một bữa tiệc hoặc giỗ chạp trong gia đình.

Bà Tâm gật gù đồng tình rồi nói:

- Ừ. Cố gắng giúp chị nhé, con bé nó cũng hơi cứng đầu, khó bảo nên nếu nó có làm em buồn thì em cũng đừng để ý nhé.

- Mà không hiểu sao chị lại chọn cô con dâu này nữa, thật không xứng với gia đình chị chút nào. Ngày trước bao nhiêu đám tốt ngỏ ý muốn mà chị cứ chần chừ không sắp xếp cho con trai lấy ngay đi cơ.

Biết cô giáo này có ý tốt thôi nhưng sao bà Tâm vẫn thấy căng óc, chói tai. Mới dạy con bà có vài hôm mà phán như thật ấy, bà nở nụ cười có phần hơi giả tạo một chút rồi nhàn nhạt nói:

- Nếu không có những đứa như con dâu nhà chị thì em đâu có việc để làm đúng không??? Còn lấy ai là quyền của thằng Vũ nhà chị cơ, hồi đó nó nhất quyết đòi lấy được cô vợ này bằng được ấy, chắc con dâu chị phải ở tầm cỡ như thế nào thì mới lọt vào mắt Vũ được chứ, đúng không em?

Nghe bà Tâm đáp trả cực gắt cô giáo chỉ còn biết ngậm ngùi cười trừ vì cô đang đi làm thuê cho người ta mà, nhưng nhìn đi nhìn lại thì cô chẳng thấy cô con dâu đó tầm cỡ ở chỗ nào mà bà Tâm tâng bốc ghê đấy.

Bốn người đang ở trong nhà dạy nhau nấu ăn thì đột nhiên ở phía ngoài cổng có tiếng xe ô tô chạy rầm rầm và cả những tiếng người ra lệnh rất to:

- Nào từ từ thôi, hạ xuống nhẹ nhàng không xước hết sơn giờ........

Bốn người tròn mắt nhìn nhau rồi cùng nhau chạy ra ngoài xem có chuyện gì. Chị Hà chạy ra trước nhìn thấy liền hét toáng lên:

- Oà xe này đẹp quá. Nhà bác Tâm mua xe ô tô cho ai vậy???

Bà Tâm với Chi ngạc nhiên nhìn nhau ai cũng lắc đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một người đàn ông lạ mặt cầm một tờ giấy gì đó và cái 乃út chạy đến trước mặt mọi người rồi cất tiếng chào hỏi:

- Cháu chào bác và ba chị. Cho em hỏi chút là trong ba chị ở đây ai tên là Quế Chi vợ của anh Uy Vũ ạ???

Chi vẫn còn chưa hết bàng hoàng, tay hơi run run chỉ vào mình rồi trả lời:

- Là tôi đây ạ.

Chi vừa dứt lời thì người đàn ông đó cầm giấy 乃út chạy lại chỗ Chi rồi nói:

- Vâng chị kí tên vào đây giúp em là đã nhận được xe rồi với ạ.

- Ơ....Ơ tôi có mua xe đâu?????

- Dạ vâng đúng rồi chị không mua, là chồng chị mua tặng cho chị đó ạ. Chị kí giúp em với.

- Ờ...Ờ

Như hiểu ra vấn đề Chi cầm 乃út lên kí xoẹt một cái. Đến bây giờ cô vẫn còn thấy run, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ được sở hữu chiếc xe long lanh đến thế này, đây chẳng phải là chiếc xe mà tối hôm đó chồng đã hỏi cô hay sao. Vui mừng và xúc động quá Chi ngồi bết xuống đất khóc tu tu....