Hoàn thành xong nhiệm vụ mẹ Tâm giao( là mẹ Duyên), hai đứa dắt tay nhau ra về, trong lòng nặng trĩu tâm tư. Những hình ảnh vừa rồi vẫn là nỗi ám ảnh đối với Chi và Duyên. Phận là phụ nữ có trăm nghìn nỗi khổ, nếu tốt số thì kiếm được anh chồng tử tế, chiều chuộng, quan tâm vợ con, còn không may lấy vào anh chồng vô tâm, thờ ơ thì cuộc đời coi như bão bùng giăng kín lối. Tự dưng tâm trạng bị tụt dốc, chẳng biết tương lai của chúng nó sẽ đi về đâu?
Để giải toả tâm trạng, Quế Chi quay sang Mỹ Duyên đề nghị:
“Ê. Đi ăn ốc nha, nhâm nhi vài chén rượu cho đời bớt u sầu.”
“Ok. Nó lại hợp lí quá đi”.
Duyên lấy lại khuôn mặt vui vẻ trả lời. Gì chứ cái thời tiết se lạnh này, ngồi bên đĩa ốc nóng, nhâm nhi vài chén rượu, rồi hàn huyên dăm ba câu chuyện trên tây thiên với con bạn thân thì còn gì bằng. Ý của Chi là ý của Duyên mà ý của Duyên cũng là ý của Chi. Hai đứa hợp nhau đến lạ, chẳng bao giờ lệch sóng nhau dù chỉ một lần, đến ba mẹ hai bên còn phải trầm trồ rằng: “ hai đứa là chị em song sinh mới phải”.
Vừa bước chân vào quán, mồm cái Duyên đã oang oang lên:
“Anh chủ quán đẹp trai ơi! Cho e một chai rượu, hai đĩa ốc luộc, thêm nhiều ốc, bớt xả, bớt lá chanh, bớt sung anh nhé.”
Anh chủ quán nhẵn mặt rồi thì không nói, đằng này quán đông kín người, bao nhiêu con mắt hiếu kì đổ dồn về hai đứa, Chi phải ra hiệu rồi kéo Duyên thật nhanh vào góc bàn trong cùng ngồi để giảm bớt sự chú ý của mọi người. Ngồi xuống chúng nó lại thì thà thì thầm, vì toàn những chuyện tế nhị không hay ho gì nên đâu dám nói to. Quế Chi quay sang Duyên hỏi với ánh mắt đầy tò mò:
“ Này! Anh mày chọn khoa này chắc có ý cả đấy, suốt ngày được sờ, Ϧóþ còn gì”.
“Ui! Người bình thường thì đã khác, còn đây toàn bà đẻ sờ kinh bỏ xừ nên được ấy chứ sung sướиɠ nỗi gì.”
“Người như anh mày cái chuyện mà abc xyz chắc nhiều kinh nghiệm lắm nhỉ”.
“ Tao nghĩ ông anh tao bị mẫn cảm với chuyện ấy rồi, chứ 30 tuổi rồi mà chưa bao giờ thấy ông ấy có bạn gái. Nhiều lần mẹ tao hỏi thì ông bảo : “ con không thích lấy vợ” cơ.
“ Thế 99% là anh mày có vấn đề về giới tính đó”.
“ Hay mày thử đi là biết liền à”.
“HAHA...HAHA.....”
Hai đứa cười mà rung chuyển luôn cả cái quán ốc. Lại một lần nữa thu hút sự chú ý của bàn dân thiên hạ trong quán. Người ta xì xào to nhỏ với nhau về hai đứa chúng nó.
Nào thì:
“ Con gái con đứa cười thấy gớm”.
“ Vô duyên hết phần thiên hạ”.
Cũng chính vì lí do đi đâu hai đứa cũng cười nói thả phanh, chả biết giữ kẽ nơi đông người nên rất thường xuyên bị mất hình tượng, dù Chi và Duyên xinh đẹp có tiếng trong công ty cũng như ở thôn xóm, ấy thế mà bây giờ vẫn ế, không mảnh tình vắt vai. Đúng lúc đó anh chủ quán mang ốc và rượu lên:
“ Của hai em đây, chúc hai em buổi tối vui vẻ”.
Anh chủ quán tên là Duy Minh, anh cao lắm, chắc phải cỡ 1m80, màu da đồng khoẻ khoắn cực kì nam tính, lại còn có nụ cười ૮ɦếƭ người nữa chứ. Duyên mê anh Minh lắm, tuần nào chả đến đây vài lần, mục đích của nó là để ngắm anh chủ quán ấy chứ. Nhưng thích thì thích vậy thôi, chứ bảo thổ lộ cho anh biết thì nó còn chần chừ lắm. Dường như con người ta càng lớn càng thận trọng hơn trong các mối quan hệ, dù biết là mình thích đấy nhưng thật khó để tiến tới, thật khó để yêu.
Tại bệnh viện huyện.
Anh Uy Vũ thực hiện ca mổ thành công, người nhà bệnh nhân vui mừng lắm, họ chạy lại cầm tay anh cảm ơn rối rít. Họ còn hậu tạ nhưng anh từ chối , họ tưởng vẫn ít nên đưa thêm. Anh cười khổ, trả lời rằng: “ đó là trách nhiệm của một bác sĩ và mỗi một ca thành công, mẹ tròn con vuông là điều anh thấy hạnh phúc và ý nghĩa nhất”. Rồi anh quay sang dặn dò người nhà cách chăm sóc bệnh nhân.
Quay trở lại phòng làm việc của mình, nhìn thấy những âu đầy ắp thức ăn anh mỉm cười, mẹ lúc nào cũng chu đáo, cẩn thận. Anh quay nóng lại đồ ăn rồi tranh thủ đi tắm. Trước khi ăn anh còn nhắn tin cảm ơn mẹ, cảm ơn em gái. Vừa nhắn tin xong thì có tiếng gõ cửa. Là Ngọc Mai, đang là sinh viên năm cuối , về bệnh viện quê nhà thực tập. Hầu hết các ca mổ của anh Vũ Mai đều có mặt, vừa phụ bác sĩ trong quá trình phẫu thuật, vừa học hỏi, trau dồi thêm kinh nghiệm.
Mai có ấn tượng mạnh với anh Vũ ngay từ lần đầu tiên gặp. Anh rất cao, sở hữu body chuẩn chả khác gì người mẫu, khuôn mặt của anh tuy lạnh lùng nhưng lại cực kì cuốn hút, khiến cho người đối diện không thể rời mắt khỏi gương mặt đẹp không tì vết đó. Không những vậy gia thế nhà anh đâu phải dạng vừa, bao nhiêu cô gái trong bệnh viện này đều mê anh, Ngọc Mai cũng không ngoại lệ. Cô dự tính học xong cô cũng ở lại bệnh viện này làm luôn để được gần anh hơn. Ngọc Mai dịu dàng bước vào trên tay cô đang cầm hộp cơm vui vẻ nói:
“ Cho em ngồi ăn chung với nha, ăn một mình em không quen”.
“ Ừ. Vậy em ngồi xuống đây”.
Uy Vũ chỉ vào ghế đối diện bảo Ngọc Mai ngồi xuống đó. Mai để ý khuôn mặt anh không có tí biểu hiện hay cảm xúc gì. Chả biết là anh thích hay không thích sự có mặt đột ngột này của cô không. Nhưng rồi anh đẩy mấy âu đầy ắp thức ăn về phía cô rồi nói:
“ Em ăn thử đi, đồ ăn mẹ anh làm đó”.
Khỏi nói Mai vui thế nào, không những được ăn cùng anh mà còn được thưởng thức món ăn mẹ anh nấu nữa chứ. Suốt bữa ăn Mai không ngớt lời khen, ca ngợi tay nghề nấu nướng của bác gái:
“ Bác nấu ăn ngon quá anh ạ, như đầu bếp 5 sao ấy. Có cơ hội em cũng muốn về nhà anh một lần để học hỏi bác cách chế biến món ăn chứ em thích nấu ăn lắm ấy”.
Cô nói nhiều lắm nhưng anh thì chỉ nhếch mồm cười. Đang ăn uống vui vẻ thì điện thoại anh có tin nhắn:
“ Anh ơi đưa Duyên về giúp em với, nó say bí tỉ rồi, một mình em không đưa về nổi.”