Chương 11

Ở bệnh viện Uy Vũ đến khổ sở vì vết cào của Chi đêm qua. Mấy chị điều dưỡng, hộ lí cứ xì xào sau lưng anh, còn che miệng cười mờ ám nữa chứ. Đúng là mấy người rảnh dỗi thật ấy, hễ có chuyện gì dù to hay nhỏ là cứ truyền tai nhau đến khi cả bệnh viện biết thì thôi. Anh chả thèm quan tâm, muốn bàn tán sao kệ họ, anh vẫn còn một núi công việc đang chờ anh giải quyết.

Ngọc Mai thì đang uất ức lắm, ai cũng cho là vết cào trên cổ anh là của cô, mà nào phải, cô đã bao giờ có vinh hạnh được chạm vào thân thể cường tráng đó đâu. Chắc chắn vết cào đó là của con Chi, hoá ra hôm qua cô bị mắc mưu của nó, nó muốn lấy cớ đuổi cô xuống xe để thoải mái quyến rũ anh, lợi dụng anh bị say để làm cái chuyện vô liêm sỉ. Không biết đêm qua xảy ra chuyện đó chưa? bây giờ trong đầu cô vô vàn câu hỏi, muốn chạy đến bên anh để thắc mắc, để trách hờn nhưng bây giờ cô đã là gì của anh đâu nên làm gì có quyền đó. Tim cô nhói lên từng cơn, nước mắt cũng vì thế mà tuôn trào, bao nhiêu giọt nước mắt là bấy nhiêu đau thương. Bờ môi cô mím chặt, bàn tay nắm lại thành quyền. Cô sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám ve vãn, quyến rũ anh, người mà ngày đêm cô mong nhớ, đến ngay cả trong giấc mơ cũng có anh hiện diện trong đó. Cô gạt vội những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má, rút điện thoại ra gọi cho một người:

“Em cần anh giúp em làm một việc.”

“Nói”.

“Em cần anh xử cho em một người. Em sẽ nhắn tin tất cả thông tin của nó cho anh. Vì ở đây không tiện nói.”

“Được. Vậy.... Xong xuôi thì em trả anh tiền mặt hay tình cảm đây Mai?”

“Anh giúp em làm suôn sẻ vụ này đi rồi em sẽ trả công anh xứng đáng. Anh không phải lo đâu”.

“Ok. Anh nhớ mùi hương của em.”

Mai cúp luôn máy, không muốn nghe cái giọng điệu đểu cáng đó thêm chút nào nữa. Mai quen anh ta qua một người bạn, anh ta tên Vĩnh, là trùm của một bang đảng có tiếng trên thành phố nơi ngày trước cô theo học. Nhà cô nghèo, mẹ bán bánh ngoài chợ, tiền đóng học còn chả đủ nói gì đến việc có tiền để ăn chơi, mua quần áo, mỹ phẩm. Mà Vĩnh thì luôn ngỏ ý muốn giúp đỡ cô, vì ham mê nhiều món đồ hiệu nên cô đồng ý liền. Có người chu cấp tiền cho thì ngu gì không nhận, nhưng ở đời mà, có đi thì phải có lại, chẳng ai cho không ai cái gì. Mỗi lần nhận tiền của Vĩnh cô lại cho anh ta thoải mái trà đạp lên thân xác của mình. Dù ghê tởm anh ta nhưng cô chẳng thể nào dứt ra nổi, vì anh ta luôn là người cô cần.

Vĩnh nhận được tin của Mai xong thì lập tức điều hai thằng em xuống huyện để giải quyết vụ này. Vĩnh nghĩ có mỗi một đứa oắt con, lại là con gái chân yếu tay mềm nên chỉ cần hai thằng là dư sức. Từ hồi Mai về dưới huyện thực tập đến giờ anh chưa được một lần gặp cô. Dù xung quanh anh chẳng thiếu gì gái, thể loại nào cũng có, nhưng sao anh chỉ luôn lưu luyến mùi hương ngọt ngào, dễ chịu của Mai. Hôm nay nhận được cuộc gọi của cô mà anh thấy trong lòng vui lên hẳn, hoá ra cô vẫn cần tới anh. Vĩnh ra lệnh cho đàn em xử con bé đó ngay trong đêm nay vì anh đang rất nóng lòng được gặp Mai.