Chương 67: Cuộc đời của em là anh

Cô bước vào Thiên Gia làm tim cô hơi thắt lại, nơi đây không hề thay đổi gì cả. Nhưng căn nhà này lại thay đổi tình trạng, nó thiếu thốn tình cảm, bây giờ nơi đây chỉ còn đau khổ chứ không còn là niềm hạnh phúc của trước kia nữa rồi

Nguyệt Nhi định bước lên lầu thì chân cô bỗng dừng lại, những ký ức của một năm trước cứ theo nhau mà ùa về trong tâm trí của cô. Con cô đã mất ngay tại chỗ cô đang đứng, đứa con cô mong chờ nó chào đới nhưng nó lại bỏ cô mà đi, từ khi mất đi đứa bé, lúc đó cô cũng biết được một điều rằng có lẽ cô sẽ rất khó có con. Cô cười cho cuộc đời của mình, cười vì chính bản thân mình tự hại mình. Sao ông trời lại tàn nhẫn với cô quá vậy, kiếp trước cô đã làm gì sai sao

Thiên Hạo bước tới gần Nguyệt Nhi, tay anh bỏ vào túi quần "Đang nghĩ gì?"

Giọng nói trầm ấm lạnh lùng của Thiên Hạo đột nhiên vang lên bên tai khiến Nguyệt Nhi giật mình, nhưng rồi cô cũng lấy lại bình tĩnh "Chỉ là đang suy nghĩ xem làm cách nào để trả thù anh thôi"

Cô bước lên cầu thang được mấy bước thì đã bị anh bồng lên. Cô đánh vào ngực anh "Hạo Hạo anh đang làm gì vậy hả, mau thả tôi xuống"

Anh không thèm quan tâm tới lời nói của cô mà vẫn hiên ngang bồng cô lên phòng

Lên tới phòng, anh đặt cô nhẹ nhàng nằm lên giường, thân thể anh đè lên người cô, tim cô đập nhanh hơn. Môi anh hơi cong lên "Sao vậy, hồi họp đến vậy à"

Mặt cô đã đỏ như quả cà chua chín mộng rồi "Anh mau xuống nhanh lên. Tôi có việc phải đi ra ngoài gặp Gia Thành một chút"

Anh tức giận "Em muốn gặp thằng đó đến vậy sao"

Cô giễu cợt trong lời nói của anh "Phải đó, tôi thât sự rất muốn gặp Gia Thành nha. Dù sao đi nữa anh ấy vẫn tốt hơn anh rất nhiều, với lại Gia Thành còn"

Lời của cô còn chưa nói xong thì đã bị anh chặn miệng, môi anh đặt lên môi cô mà điên cuồng cắи ʍút̼. "Cuộc đời của em là anh có nghe không. Bất cứ người đàn ông nào cũng không có quyền động vào hay bước vào cuộc đời em, nếu không nhất định nó sẽ rất thê thảm" Cô còn chưa hoàn hồn lại thì nghe được câu nói dịu dàng của anh vang lên, khiến cô khẽ rung động. Tuy trong lời nói của anh có phần tàn nhẫn, nhưng Nguyệt Nhi lại cảm thấy lời nói đó rất dịu dàng, đó còn là sự chiếm hữu.

Liệu rằng một năm qua anh có còn yêu cô không? Anh có nhớ cô chăng? Anh có từng nghĩ cô sống như thế nào? Anh có biết cô rất nhớ anh không?. Hàng loạt câu hỏi cứ hiện về trong đầu cô. Cô đau lắm, đau vì nhớ anh, đau vì yêu anh, đau vì anh không quan tâm tới cảm xúc của cô. Nhưng cô vẫn luôn hết lòng yêu anh

Bây giờ, ngay lúc này đây cô cảm thấy mình cũng thật giống Gia Thành đều mù quán yêu một người không yêu mình. Vậy mà cô lại cứ kêu Gia Thành từ bỏ cô, trong khi đó cô lại không thể từ bỏ được tình yêu của cô dành cho Hạo Hạo