Đã hai ngày Nguyệt Nhi nằm bệnh viện rồi, nhưng sau lần đó anh không hề tới thăm cô nữa. Anh vẫn luôn như vậy, vẫn lạnh lùng với cô, tuy rằng lúc nào anh cũng cưng chiều cô muốn gì được đó. Nhưng thứ cô cần không phải là tiền của anh, mà thứ cô cần chính là anh luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô, lúc cô bệnh anh chỉ đến xem cô có sao không, rồi lại bỏ đi. Anh chưa bao giờ ở cạnh chăm sóc khi cô bệnh cả.
Chỉ là khi nghe tin cô mang thai con của anh thì anh bắt đầu ở bên cạnh chăm sóc cô nhiều hơn, nhưng nào ngờ chỉ mới biết được cô mang thai hai ngày thôi mà con cô đã biến mất khỏi cuộc đời này rồi, cô đau lắm có ai hiểu được cô đâu chứ. Cô cứ mãi nằm khóc trên giường bệnh mà không ăn uống gì cả
Tới tối thì Thiên Hạo mới tới, đã hai này rồi anh mới đến đây thăm cô. Anh vừa đến thì cô bắt đầu nín khóc "Anh tới đây làm gì"
"Anh tới thăm em không được sao" nói rồi anh bước đến ngồi xuống bên cạnh cô
Nguyệt Nhi nhìn anh bằng ánh mắt đầy phẫn nộ "Tôi không cần anh thương hại"
"Anh không hề thương hại em mà là anh đang bố thí tình cảm cho em đấy thôi. Anh sẽ trả lại cho em tất cả những gì em đã làm với con của anh" anh cũng nhìn cô bằng ánh mắt phẫn nộ
Nước mắt cô bắt đầu rơi "Vậy ý anh là do tôi mà đứa bé mới mất sao. Nếu không tại anh thì có lẽ nó có thể ra đời rồi, anh trả con lại cho tôi đi"
Môi anh hơi nhếch lên "Tôi nói không sai chút nào cả, cô đã gϊếŧ chết con của tôi. Còn chẳng phải vì cô đã ngã khiến con tôi mất sao"
"Anh có còn là con người không hả?"
"Tôi nói cho cô biết, Hà Thiên Hạo tôi nói là sẽ làm được"