Nguyệt Nhi ôm Thiên Hạo thật chặt, cô ôm anh mà khóc "Hạo Hạo em yêu anh nhiều lắm, xin anh đừng bỏ rơi em, xin anh"
Mắt anh hơi nhíu lại "Hạo Hạo"
Cô thả anh ra rồi nhìn thẳng vào mặt anh "Em thấy cái tên Hạo Hạo hay nên muốn được gọi anh là như vậy. Hic anh có cho Nguyệt Nhi được gọi anh là Hạo Hạo không"
"Được. Chỉ một mình em gọi thôi bảo bối" anh lau đi nước mắt của cô
Anh hôn lên trán cô "1 giây 1 phút đều yêu em Nguyêt Nhi. Đừng bao giờ rời xa anh"
"Nhưng bây giờ em sẻ ngủ ở đâu đay" cô đánh lên ngực của anh một cái
"Từ nay em cứ ngủ ở đây đi, phòng riêng của anh. Chỉ có anh và em thôi, từ trước đến giờ Ngọc Đình chưa bao giờ được anh cưng như em đâu có biết chưa. Không ghen nữa" anh vuốt mũi cô
Cô nín khóc gật gật đầu mỉm cười ôm anh "Um. Em biết rồi, Hạo Hạo thương Nguyệt Nhi nhất"
Anh lấy tay nâng cằn cô lên. Đặt môi mình lên môi cô, anh dùng lưỡi cạy hàm răng cô ra để đưa lười mình vào trong tìm lưỡi của cô. Tay anh không yên phận sờ mó trên cơ thể cô. Nguyệt Nhi đánh vào ngực anh để anh buông cô ra, anh cũng không ép cô nên đành nuối tiếc buông môi cô ra
Nguyệt Nhi lấy tay xoa xoa bụng của mình "Đã hai ngày rồi, em vẫn chưa được ăn gì hết" Do cô muốn tới gặp anh gắp nên đã không ăn cháo do Gia Thành mua
"Ca tên Gia Thành đó lại dám bỏ đói em sao" anh tức giận hỏi
Môi cô hơi chu ra "Không có đâu, là do em không chịu ăn thôi"
"Anh nấu cho em ăn"
"Anh biết nấu ăn sao?" Nguyệt Nhi khó tin hỏi anh
"Thử đi rồi biết"
Anh nắm tay dẫn cô xuống nhà bếp. Anh để cho cô ngồi xuống ghế, còn anh thì lo làm đồ ăn cho cô.
Một lúc sau anh bưng đồ ăn đặt lên bàn, Nguyêt Nhi nhìn những món ăn do chính tay anh làm mà không thể tin được mô vị chủ tịch lạnh lùng tàn nhẫn kêu ngạo như anh mà lại biết nấu ăn á
Cô gắp một miếng thịt ba chỉ xào sốt me lên ăn thử "Ngon quá"
Kế tiếp cô gắp thêm một miếng trứng cuộn cơm lên ăn, rồi cô lại gắp thêm món tôm chiên bột giòn, cô lại gắp thêm Cá hấp tương. Cô cứ dồn một đống đồ ăn vào miệng mình nhìn cô thât đáng yêu.
Anh lấy giấy lau miệng cô rồi hỏi "Ăn ngon không?"
Cô nuốt hê đồ ăn trong miệng rồi trả lời "Ngon lắm. Hạo Hạo à anh nấu ăn còn ngon hơn nhà hàng 5 sao nữa đó"
Anh lấy tay xoa xoa đầu cô "Ăn từ từ thôi. Đây là lần đầu tiên anh nấu cho người khác ăn đó. Bình thường anh chỉ nấu cho mỗi một mình anh ăn thôi"
Anh lắc đầu suy nghĩ rồi thầm cười "Có lẽ ngay cả Ngọc Đình người con gái anh từng yêu còn chưa được ăn món ăn do anh nấu, xem ra anh đã yêu em quá mức rồi Nguyệt Nhi à"