Chương 22: Nhất Phong trở về (H+)

Một tuần sau tại nhà họ Hà

Đàn Nhi từ trên lầu chạy xuống phòng khách, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế so pha ở trong phòng khách, cô bước tới gần anh hơn "Sao anh lại về rồi". Người đàn ông này không phải ai khác mà chính là Hà Nhất Phong lão đại đây >-<

Nhất Phong đang đọc báo thì nghe cô nói vậy liền ngẩng đầu lên nhìn cô "Sao hả. Đây là nhà của anh, mà em lại không cho anh về sao?"

Đàn Nhi lắc đầu "Không phải, không phải đâu. Ý em muốn nói là tại sao anh không ở lại bệnh viện để tiếp tục điều trị vết thương mà lại trở về?"

Anh đứng lên tiến lại gần cô hơn, anh lấy tay vuốt vuốt tóc của cô "Chỉ là bị thương ở ngay vai thôi. Chứ không có gì quan trọng, nên anh muốn về sớm hơn chứ không muốn ở lại cái bệnh viện đó, bác sĩ gì đâu mà tối ngày cứ thích kiếm chuyện và nói nhiều. Anh nghĩ nếu anh còn ở đó nữa thì chắc anh không khỏi bệnh được đâu. Nên anh muốn về nhà gặp bảo bối thì chắc chắn anh sẽ hết bệnh nhanh thôi"

"Này, cậu nói ai nhiều chuyện hả. Ai thích kiếm chuyện với cậu chứ, sao cậu không xem lại ai kiếm chuyện với ai trước" Lưu Gia Dương đột nhiên từ trong phòng đọc sách bước ra

Lâm Tư Ngôn và Thanh Thanh từ nhà bếp bước ra. Tư Ngôn lên tiếng "Một ngày hai cậu không cãi nhau thì không được sao"

"Cậu im đi" Gia Dương và Nhất Phong cùng nhau quay qua Tư Ngôn mà đồng thanh lên tiếng.

"Thôi mà. Sao hai anh cứ thích ăn hϊếp Ngôn Ngôn của em hoài vậy" Thanh Thanh lên tiếng.

Nhất Phong khoanh tay lại "Tôi không có thời gian để nói chuyện với các cậu đâu" Nhất Phong ôm eo của Đàn Nhi "Chúng ta lên phòng thôi. Ở dưới đây ồn ào lắm"

"Được" vẻ mặt ngốc nghếch hiện tại không hiểu gì của Đàn Nhi thật sự rất đáng yêu.

(.....................)

Tại phòng ngủ của anh và cô. Nhất Phong bỗng lên tiếng "Bảo bối à. Anh đã nhịn đói suốt mấy ngày nay rồi. Anh thật sự rất đói đó"



Môi của cô hơ chu lên rồi nói "Chẵng lẽ những người giúp việc của anh không chăm sóc anh tốt hay sao, mà lại để cho anh nhịn đói vậy. Nhịn đói kiểu đó coi chừng bị đau bao tử á"

Nói xong hết câu ánh mắt trong sáng, thuần khiết của cô ngước lên nhìn anh. Khiến tim anh đập rất nhanh và anh thầm suy nghĩ "Tiểu bảo bối này xem ra vẫn chưa hiểu ý mình. Biết bao nhiêu người phụ nữ muốn cho mình ăn mà làm hết mọi cách, nhưng chỉ có duy nhất tiểu bạch thỏ không biết ý của mình là như thế nào. Bạch thỏ em thật thú vị, khiến anh càng muốn ăn em hơn"

"Bảo bối à hình như em không hiều ý anh thì phải?"

"Ý anh là sao, nếu anh đói thì để em xuống bếp kêu người chuẩn bị đồ ăn cho anh nha" Đàn Nhi ngốc nghếch nhìn anh

"Anh muốn ăn em cơ" Môi anh hơi nhếch lên

Đàn Nhi lấy cái gối đang nằm sau lưng cô mà ôm chặt "Nè, em là con người đó, anh không thể tùy tiện ăn được đâu nha. Cho dù có đói thì anh cũng không được ăn thịt người đâu á"

Nhất Phong nghe thấy cô nói vậy thì thở dài một cái rồi lắc đầu. Hazz cô ấy vẫn không hiểu ý của mình. Đàn Nhi ơi là Đàn Nhi em có cần phải ngây thơ đến mức đó không chứ.

Nhất Phong gỡ cái gối mà Đàn Nhi đang ôm chặt ra. Rồi đè cô nằm xuống dưới chiếc giường rộng lớn êm ấm thoải mái. Còn thân thể của anh thì đè lên người cô. Đàn Nhi ngại ngùng khiến mặt đỏ lên hết nói "Nè, anh muốn làm gì vậy hả?"

Anh không thèm trả lời cô một cái mà xé toàn bộ quần áo trên người cô ra, bây giờ trên thân thể của cô chỉ còn hai mãnh vãi nhỏ nhắn mà trắng để che đi phần trên và phần dưới huyền bí của cô.

Nhất Phong cuối xuống đặt môi của mình lên đôi môi mỏng của cô. Đàn Nhi giật mình vì hành động của anh mà la lên một cái. Cô làm như vậy khiến anh thuận lợi đưa lưỡi của mình vào trong miệng của cô.

Lưỡi của anh nghịch ngợm trêu đùa chiếc lưỡi ngọt ngào đó của cô. Tay anh không yên phận mà luồng ra phía sau lưng cởi khóa chiếc áo ngực của cô ra, anh lưu loát kéo áo ngực của cô xuống.

Đàn Nhi khó chịu mà đánh vào người anh, để cho anh buông cô ra. Nhưng rất tiết vì sức của cô quá nhỏ, cô làm vậy chỉ khiến cho anh cảm thấy hưng phấn làʍ t̠ìиɦ với cô hơn mà thôi.