Trần Thanh Thanh tan làm thì trời đã về khuya, đang trên đường trở về nhà cô phát hiện mẹ cô đang bị một đám côn đồ vây lấy. Không nghĩ được gì nhiều cô chạy đến xong vào giữa đám người gọi lớn.
" Mẹ..."
" Mày là ai? Tốt nhất đừng chỏ mũi vào chuyện người khác."
" Thanh Thanh cứu mẹ, họ muốn gϊếŧ mẹ."
Lữ Hồng thấy cô như vị cứu tinh vội ôm chầm lấy cô cầu cứu.Thanh Thanh trấn an bà ấy rồi lại quay sang nhìn đám người mặt mũi bậm trợn nói.
" Các người là ai? Ức hϊếp một người già không biết ngượng sao?"
" Ức hϊếp sao? Mày là con bà ta à? Vậy mày trả nợ cho bà ta đi tao sẽ để bà ta đi ."
" Mẹ thiếu nợ bọn họ sao?"
Thanh quay lại nhìn bà ta hỏi. Bọn người mặt mũi bậm trợn cười phá lên nói tiếp.
" Đúng vậy, mẹ mày mượn tiền đại ca bọn tao để đánh bài. Cả vốn lẩn lãi là hai trăm triệu.Nếu hôm nay không trả tiền thì đừng trách sao ta không nương tay."
"Mẹ, mẹ lại đánh bài sao? Số tiền lớn như vậy chúng ta đào đâu ra để trả cho họ chứ?"
" Mày còn trách tao sao? Cũng tại mày không đưa tiền cho tao nên tao mới phải đi vay mượn, giờ còn lên giọng với tao à?"
" Đừng ở đây đôi co nữa, bây giờ trả tiền hay là để lại một bàn tay?"
" Đừng mà,đừng mà mấy vị đại ca. Tôi xin các người chậm chậm cho tôi ít ngày nữa, con gái tôi sẽ trả đủ cho đại ca mà."
" Không được, hôm nay nhất định tao phải lấy được tiền, không hẹn nữa."
" Nhưng giờ tôi không có tiền. Hay là.... hay là tôi gán đứa con gái này của tôi cho các người trừ nợ có được không? Chẳng phải ông chủ lớn đang cần một người để sinh con sao? Đại ca nhìn xem con gái tôi vừa xinh đẹp lại tốt tướng. Chắc chắn ông chủ lớn sẽ bằng lòng."
" Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?"
Trần Thanh Thanh kinh ngạc quay lại nhìn bà ta, không ngờ những lời này mà mẹ cô cũng nói ra được. Lữ Hồng quay sang nhìn Thanh Thanh với ánh mắt buồn bã đầy ủy khuất.
" Thanh Thanh con giúp mẹ lần này được không? Nếu con không giúp mẹ họ sẽ gϊếŧ mẹ mất. Con nhẩn tâm nhìn mẹ chết mà không cứu sao?"
" Mẹ con sẽ cố gắng kiếm tiền trả giúp mẹ, nhưng không phải bằng cách này."
Gã mặt áo đen đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân đánh giá, hắn nhếch môi cười gian xảo lấy chiếc điện thoại trong túi ra bước đến phía trước gọi cho ai đó. Tắt điện thoại hắn quay lại nhìn Trần Thanh Thanh cùng Lữ Hồng nói.
" Được rồi, ông chủ lớn bảo đưa cô ấy đến gặp ông ấy.Bà thì cút về đi."
" Vâng , vâng cám ơn đại ca." Lữ Hồng đứng lên cảm ơn rối rít. Thanh Thanh thì tâm thần hoảng loạn vội kéo tay bà ta lại nói.
" Mẹ, mẹ nhẫn tâm mang con đi gán nợ như vậy sao? Chẳng lẽ mẹ không thấy thương cho con chút nào sao? Con là con của mẹ mà,sao mẹ nhẫn tâm..."
" Cái gì mà nhẫn tâm với không nhẫn tâm. Thanh Thanh à con thử nghĩ đi, nếu con chấp nhận sinh con cho ông chủ lớn thì ông ấy chẳng những xóa hết nợ cho mẹ, mà sao khi con sinh xong sẽ có rất nhiều tiền.Con còn trẻ có thể làm lại cuộc đời mà. Đây là mẹ đang nghĩ cho con thôi."
" Nghĩ cho con sao? Con chỉ mới mười tám tuổi mẹ lại đem con đi gán nợ sinh con cho một ông già đáng tuổi cha chú, như vậy là nghĩ cho con sao?"
" Đủ rồi, nếu không có vợ chồng tao mày đã chết rủ xương ngoài đường mười tám năm trước rồi. Mang ơn người khác thì phải biết trả ơn chứ, kêu ca làm gì hả?"
Trần Thanh Thanh đôi tay đang nắm lấy tay Lữ Hồng bổng từ từ buôn lõng. Sự tuyệt vọng hiện rõ lên gương mặt cô,cô biết mình là con nuôi nhưng bao năm qua cô cũng đã cố gắng làm mọi việc để kiếm tiền về lo cho gia đình. Cô nào nề hà gian khổ hay oán than, sao mẹ vẩn không thương cô? Chẳng lẽ vì cô chỉ là một đứa bị bỏ rơi nên không đáng được yêu thương sao?Trần Thanh Thanh ánh mắt vô hồn nhìn bà ta nói trong vô vọng.
" Được, con sẽ trả ơn cho mẹ. Nhưng cũng kể từ nay chúng ta không còn quan hệ gì nữa."
Trần Thanh Thanh bị đám người áo đen đưa đi, nước mắt cô không hẹn mà thi nhau trào ra từ khóe mắt. Cuộc đời cô có lẽ từ hôm nay sẽ trở nên đen tối chẳng còn ánh bình minh,tất cả những mơ ước ấp ủ đã tan thành mây khói.Tất cả đã kết thúc...
...****************...
Bọn người áo đen đưa cô đến một ngôi biệt thự lớn bên sườn núi. Cô như người mất hồn kể từ lúc lên xe cho đến khi nghe giọng nói lớn tiếng của tên đầu đảng làm cô hoàng hồn.
" Còn ngồi đó làm gì, xuống xe."
Trần Thanh Thanh bước xuống xe ngước nhìn về phía trước, cảnh sắc nguy nga nơi đây làm cô phút chóc choáng ngộp. Một ngôi biệt thự vô cùng lớn nguy nga và tráng lệ đang hiện ra trước mắt cô, ánh đèn chiếu sáng toàn bộ khu biệt thự.Từ ngoài cổng vào đến cửa chính đều có rất nhiều vệ sĩ canh gác, chỉ là một băng nhóm xã hội đen mà phô trương như thế sao? Chẳng thua gì nơi ở của tổng thống.Gã đàn ông bước tới đẩy cô quát.
" Vào đi, ngẩn ra đó làm gì?"
Vừa bước vào cửa chính gã đàn ông lúc nãy bước đến nói chuyện với một người đàn ông khá đứng tuổi khác.
Ngô quản gia, lão gia bảo tôi đưa cô ta đến."
Vừa nói hắn vừa hất mặt về phía cô. Ngô quản gia gương mặt trầm tĩnh ánh mắt nhu hòa nhìn về phía cô rồi quay sang gã đàn ông nói.
" Cậu đưa cô ấy vào phòng khách tôi sẽ lên báo với ông chủ một tiếng."
" Được."
Trong căn phòng lớn một ông lão tóc bạc hơn nữa đầu đang ngồi tựa lưng vào chiếc ghế, nhã từng làn khói thuốc lá đắc tiền vào không khí. Tuy đã lớn tuổi nhưng phong thái vương giã không hề mất đi, ánh mắt liêm diêm như đang ngẫm nghĩ điều gì đó thì tiếng gõ cửa làm ông bừng tĩnh.
" Vào đi."
" Ông chủ, Vạn Tùng đưa một cô giá đến đang chờ ở phòng khách."
Âu Thiên Long đưa mắt nhìn vào máy tính trên bàn, đôi bàn tay già nua gõ gõ vào bàn phím hình ảnh camera phòng khách hiện lên. Ông ta căm chú nhìn vào cô gái trẻ đang ngồi trên sopha ông thầm đánh giá."Cũng khá xinh đẹp đấy, không biết thằng nhóc thối kia có vừa mắt không? Nhưng không sao, ông chỉ cần một đứa cháu nối dõi tông đường. Ai bảo nó mãi không chịu lấy vợ chứ." Âu lão gia quay sang nói với Ngô quản gia.
" Bảo bọn chúng đưa cô ấy đến căn phòng phía tây biệt thự. Nhớ cho người canh gác cẩn thận, ngày mai gọi bác sĩ Tần đến kiễm tra tổng quát cho cô ta."
" Vâng."
Trần Thanh Thanh được đưa vào một căn phòng trống vô cùng rộng lớn, Ngô quản gia bảo người hầu mang vào cho cô một bộ quàn áo sạch rồi nói.
" Tạm thời đêm nay cô nghĩ lại đây, ngày mai sẽ có bác sĩ chuyên môn đến kiểm tra sức khỏe cho cô."
" Tại sao lại phải kiểm tra? Tôi... tôi đâu có bệnh." Trần Thanh Thanh ánh mắt sợ sệt nhìn Ngô quản gia hỏi.
" Đó là lệnh của ông chủ. Nếu cô đã đến đây thì hẳn là nhiệm vụ của mình là gì. Nên nghĩ ngơi dưỡng sức đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, vô ít thôi."
Cánh cửa phòng được khép lại rồi khóa từ bên ngoài. Trần Thanh Thanh dựa vào tường rồi từ từ trượt người ngồi bẹp xuống sàn.Hai tay cô ôm chặt lấy đầu gối mình. Nước mắt cô lại rơi, giờ cô có muốn hối hận vì quyết định của mình cũng quá muộn rồi. Ông trời này sao lại bất công với cô như vậy chứ? Vừa ra đời đã bị bỏ rơi, được người khác nhặt về nuôi vừa đủ tuổi trưởng thành lại bị bán cho một ông già để sinh con trừ nợ. Rồi sau này cuộc đời cô sẽ đi đâu về đâu? Trần Thanh Thanh càng nghĩ lại càng khóc nhiều hơn,đến lúc mệt mõi quá thì gục xuống ngủ lúc nào không biết.
Âm thanh mở cửa làm cô choàng tỉnh giấc, Trấn Thanh Thanh gương mặt sợ sệt bò lên giường dùng chăn trùm kính người đưa hai mắt nhìn về phía cánh cửa. Một người phụ nữ trung niên gương mặt trầm tĩnh cùng bộ quần áo blu trắng bước vào.
" Chào cô, tôi là Tần An Nhã, tôi đến là kiểm tra tổng quát cho cô."
" Tôi... tôi không có bệnh."
" Đây là yêu cầu của Âu lão gia, xin cô vui lòng hợp tác."