'' Cô gái này thật thú vị. Rất đáng để bận tâm đó ''
''Hắt xì... ''
Ở trong quán cà phê đối diện trường đại học Kinh tế luật có cô gái vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt to tròn, long lanh với mái tóc đen dài óng mượt cùng đôi môi căng bóng, hồng nhẹ trên làn da trắng như tuyết đang chăm chú gõ bàn phím.
Không ai khác chính là Triệu Thanh Nhã. Cái tên đã đủ để nói lên sự dịu dàng, nhã nhặn, thanh tao của cô gái xinh đẹp đó. Cô là tâm điểm chú ý của cửa hàng cafe, người xinh đẹp tựa như thiên thần lại vô cùng chăm chỉ và nhiệt huyết ai mà chẳng quý mến.
Cô đưa tay lại xoa xoa đầu mũi đang đỏ ứng vì vừa hắt xì xong tự nói với mình rằng:
'' Chắc lại có ai đó vừa nói xấu mình. Haizzz, nay thứ tư mà toàn gặp mấy chuyện xui xẻo không đâu á. Lại còn con bạn quý hóa Hà Ngọc Trân kia nữa. Suốt ngày cao su, hẹn 8h30 mà 8h45 rồi vẫn chưa thấy đâu. Chán ghê!''
Cô dựa đầu vào sau ghế tự mình than thở. Không biết nay cô bước ra khỏi nhà bằng chân nào mà lại xui xẻo đến thế cơ chứ. Nào là gặp ông anh mắt trên mặt như để trưng bày tự nhiên đâm sầm vào làm rơi hết đống tài liệu, rồi còn con bạn thân quý hóa kia nữa.
'' Hé lô, xin chào bạn yêu! Đợi tao lâu không? Mà chắc mày cũng mới đến chứ mấy. Làm gì mà mặt xị ra thế?''
'' Vâng, em mới đến được gần 1 tiếng thôi chị ạ. Chờ chị đến hết cả thanh xuân của em rồi."
Cô vừa lười biếng nói vừa liếc Hà Ngọc Trân tỏ thái độ không vui. Hẹn là 8h30 mà bây giờ 9h10 nó mới đến, muốn trêu tức cô chắc.
"Rồi, rồi tao xin lỗi. Sáng nay ngủ quên mất lúc mày gọi mới nhớ ra. Xin lỗi đã để Triệu tiểu thư chờ đợi. Tao hứa từ nay sẽ không thế nữa. Đừng giận nữa mà."
Trân ngồi xuống cạnh cô, lay lay cánh tay cô mong cô không giận mình nữa. Tiểu thư nhà họ Triệu đang bận làm bài muộn nên cũng chẳng thèm để ý đến cô.
"Đi mà, đi mà. Mày mà không hết giận là t giãy đành đạch lên cho mày coi đó."
Nghe thấy Trân nói thế, Thanh Nhã quay ra chỉ tay về phía giữa quán cafe mà cười nói.
"Kìa kìa, ra kia mà ăn vạ. Ở đây tao chịu, không tha."
Tuy Nhã có hơi phũ phàng nhưng Trân vẫn quyết bám theo năn nỉ mong cô ko giận nữa.
"Thôi được rồi,mày mà còn có lần sau thì đừng nhìn mặt tao nữa con này nhé!" thanh Nhạc quay sang nhìn Trân và nói.
"Hihi, tao biết mày tốt với tao nhất mà" Trân vô cùng vui ôm lấy cánh tay cô mà lắc qua lắc lại. Cánh tay của Nhã chưa rơi ra đã là may lắm rồi đó.
"Ê mày, tối nay đi quẩy không? Lâu lắm tao với mày không lên bar ý rồi ý nhỉ? Lên chơi tí rồi về" Nay Trân có nhạc hứng rủ Nhã đi lên bar quẩy cho khuây khỏa, giảm bớt căng thẳng để viết bài luận trên trường.
"Mấy giờ, ở đâu" cũng đang căng thẳng chưa có ý tưởng để viết bài nên Nhã cũng đồng ý.
"22h, chỗ cũ hẹn nhau ở đấy." Trân bất ngờ đến lẫn vui sướиɠ khi cô bạn mình đồng ý lên bar quẩy.
Nói rồi hai cô gái xinh đẹp đó dọn dẹp bàn, cất máy tính và ra tính tiền rồi đi về. Trên đường về hỏi đã kể rất nhiều chuyện. Bao gồm cả chuyện sáng nay gặp đúng người vô duyên.
Nghe Nhã kể chuyện sáng nay mà Trân cười không ngớt. Cô cười tít cả mắt không biết trời đất là gì cả. Sao cô lại cười trên nỗi đau của người khác thế cơ chứ.
***
Ở tầng cao nhất tập đoàn WQ có một ông chủ vô cùng điển trai, làm bao cô gái say đắm đang chăm chú làm việc trong căn phòng xa hoa và lộng lẫy.
Bỗng chuông điện thoại của anh reo lên. Anh lười biếng liếc xem đó là ai gọi thì hoá ra là người bạn thân nối khố với anh từ nhỏ gọi.
"Anh bạn à, tối rảnh không bar cái nhỉ?" Người trong điện thoại đó là Tống thiếu gia- Tống Gia Long.
"Được, mấy giờ?" Anh hỏi
"22h, chỗ cũ, đến muộn là phạt đó nha!" Tống Gia Long nhắc nhở nhẹ Minh Khánh mong anh không cho cả hội leo cây.
Nhóm của anh gồm có Tống Gia Long- Tống thiếu gia, người thừa kế Tống Gia sau này. Không những thế còn có Hàn Lục Bắc- Giáo sư tiến sĩ của bệnh viện K. Thiếu gia nhà họ Hàn, được mệnh danh là bác sĩ giỏi nhất cả thành phố D.
Tối nay Tống Gia Long rủ cả Trương Minh Khánh và Hàn Lục Bắc đến bar Thiên Lâm- địa bàn mà Gia Long quản lí để vui chơi và quan trọng nhất là giúp Minh Khánh giải tỏa căng thẳng.
Sau khó nói chuyện điện thoại xong, Minh Khánh lại tiếp tục bầu bạn với đống hồ sơ dày cộp trên bàn làm việc.
***
Hiện tại bây giờ đã hơn 20h giờ tối rồi mà ánh đèn phòng Tổng Giám Đốc Trương vẫn còn sáng chứng tỏ anh vẫn chưa về. Và đúng vậy khó Tiêu Dương gõ cửa phòng thì anh vẫn còn ở trong đó.
"Mời vào." Anh nói
"Sao giờ này Sếp vẫn chưa về ạ? Muộn lắm rồi đó."
"Sao giờ này cậu còn đến đây?"
"Em đến lấy chút tài liệu để quên trên công ty. Sếp về luôn đi ạ. Em xin phép về trước ạ."
"Ừm, về đi" Anh nói với Tiêu Dương.
Mặc dù lúc 17h ông bà Trương cũng đã nhắc anh về sớm rồi mà anh không chịu. Phải cố ngồi lại làm cho xong thì mới đi về. Anh đúng là con người xuống công việc, nghiện việc công ty hơn là về nhà.
Anh có thể không quan tâm đến sức khoẻ của mình nhưng ông bà Trương lại rất lo cho anh. Từng này tuổi rồi mà vẫn chưa yêu ai, chưa nắm tay ai. Bố mẹ anh còn tưởng anh cong nữa cơ vì mãi chẳng thấy có tiến triển gì.
Ông bà bây giờ cũng già rồi không biết còn có thể sống đến bao giờ nữa nên rất muốn nhìn thấy anh lập gia đình, cưới vợ và sinh con đẻ cái. Lúc đấy ông bà ra đi cũng mãn nguyện rồi.
Sau khi Tiêu Dương đi về anh cũng chuẩn bị dừng công việc để về nhà ăn cơm rồi lên bar với mấy ông bạn thân
Trong khi anh đang trên đường về nhà thì đã có người nào đó đăng đắn đo không biết nên mặc gì. Cô chọn một bộ váy đen cắt xẻ vô cùng táo bạo. Làm tôn lên từng đường cong cơ thể của cô. 3 vòng, vòng nào ra vòng đấy trông vô cùng sεメy và quyến rũ
Còn Ngọc Trân, nghe tên thôi đã biết được tính phần nào tính cách con người rồi. Bình thường Trân rất thích những phong cách bánh bèo nữ tính nhưng hôm nay cô nàng đã được lột xác. Cô được Nhã Nhã chọn cho bộ váy vừa quyến rũ vừa bánh bèo. Đủ tiêu chí vừa sεメy vừa đáng yêu của Trân Trân.
"Trân, bộ này được này, mặc đi. Vừa sεメy vừa đáng yêu. Hợp với mày lắm đấy, thử đi."
Nhã vừa nói vừa giơ chiếc váy ra trước mặt Trân cho cô ngắm. Trân khá vừa mắt với bộ đầm mà bạn thân chọn cho mình. Nên cùng cầm lấy và đi vào phòng thay đồ.
Cả cô và Trân hôm nay có lẽ đều sẽ trở thành tâm điểm của đám đông quá. Với nhan sắc trời phú và với bộ váy này thì không ai là không để mắt.
Quán bar 2 cô đến là bản Thiên Lâm dành cho những cô chiêu cậu ấm nhà giàu, có quyền lực. Cũng là nơi Trườn Minh Khánh hẹn Tống Gia Long và Hàn Lục Bắc.
Sau khi makeup, váy áo xong xuôi cô và Trân lái xe đến quán bar. Cũng lúc đó Minh Khánh vừa tắm rửa xong trên nhà đang chọn quần áo.
Vì đi cùng bạn nên anh chọn bộ quần áo nhưng vẫn toát lên vẻ hoàng nhoáng và quyền lực.
Quần áo của anh sau khi chọn xong được người hầu mang đi là lượt một hồi rồi anh mới khoác lên người.
Sau khi khoác lên mình bộ vết. Anh bước xuống cầu thang vô cùng thần thái. Ông bà Trương đang ngồi ở phòng khách sạn tráng miệng thì thấy anh xuống.
Hai ông bà quay lại hỏi anh:
"Tối rồi con còn định đi đâu à?" Lê Tuệ Mẫn quay sang nhìn chồng và hỏi con trai.
"Vâng, tối nay con có hẹn với Tống Gia Long và Hàn Lục Bắc bố mẹ ạ. Chắc tối muộn con mới về bố mẹ cứ ngủ trước đi nhé." Minh Khánh lễ phép trả lời mẹ.
"Ừm bố mẹ biết rồi. Con cũng nhanh chóng tìm cho bố mẹ một cô con dâu đi nhé. Bố mẹ muốn có cháu nội để bồng lắm rồi." Triệu Minh Thành nói với con trai mong muốn của người làm bố làm mẹ chỉ đơn giản thế thôi. Mong thằng con trai mau chóng mang về nhà cho bố mẹ cô con dâu ngoan hiền.
"Con vẫn còn trẻ mà, bố mẹ cứ yên tâm trong năm nay con sẽ cưới vợ." Minh Khánh mạnh dạn tuyên bố làm cho ông bà Trườn không biết có nên tin hay không.
"Thôi, con đi đi không muộn." Bà nói với anh
"Vâng thế con đi nhé. Con chào bố mẹ." Anh đi ra cửa rồi quay lại xúi người xuống thể hiện sự kính trọng chào bố mẹ rồi mới đi.