"Trương Minh Khánh, anh được lắm!"
Mặt cô lúc này vô cùng khó coi. Cô bực hét toáng lên trong xe.
"Anh bị điên thật rồi. Tuần nào cũng nói đến mấy chuyện vớ vẩn này. Điên chết mất thôi."
Thẹn quá hóa giận cô liền gọi điện cho Ngọc Trân đi cafe kể hết mấy chuyện điên rô cô vừa trải qua.
Phóng xe lao ầm ầm trên đường mà cô vẫn không thể nào hả được cơn giận dữ được. Cô tức đến mặt mày đỏ tía tai. Anh đúng là có siêu năng lực trọc tức người khác mà.
Cô đến quán cafe Trân đang ngồi làm việc ở ngay gần trường Y dược.
"Hello mày. Trời ơi, trời thì nóng bức mà bực hết cả mình."
Trân thấy cô từ đâu đi vào quăng chiếc túi sách trên ghế mà giật cả mình quay sang hỏi:
"Ai có đủ can đảm để trọc tức Triệu tiểu thư nhà chúng ta đây?"
" Còn ai trồng khoai đất này nữa. Mày có nhớ cái lão tao kể hôm mà đi va trúng vào tao không?"
"Có. Sao? Lại gặp thằng đấy à?"
Trân vẫn không biết người đó là thiếu gia nhà họ Trương nên vẫn rất vô tư hồn nhiên gọi là 'thằng'. Nhưng không sao có lẽ cô cũng muốn gọi Minh Khánh là 'thằng' lâu lắm rồi.
"Lão đấy mà gọi là thằng được tao cũng gọi. Đấy là Trương Minh Khánh, Tổng Giám Đốc tập đoàn Trương thị. Thiếu gia của nhà họ Trương ai ai cũng phải nể phục đó."
Lúc này Ngọc Trân mắt chữ a mồm chữ o kinh ngạc nhìn Thanh Nhã. Cô bạn mình trông thế mà cũng gặp được tổng tài nổi tiếng của thành phố chứ.
"Uầy, kinh thế. Thế sao mày tức."
"Mày có nhớ cái hôm đi bar không? Hôm tao với mày bị bỏ thuốc đó."
"Có. Nhưng sao mày lại nhắc đến."
"Hôm đấy mày là người được uống thuốc giải và người của ông ấy đưa về. Còn tao thì...."
Thanh Nhã đưa cô qua từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Từ câu chuyện này sang câu chuyện khác.
"Mày, mày làm sao?"
"Ông ấy giúp tao."
*Phụt*
"Cái gì cơ? Ông... khụ..khụ.. Trương Minh Khánh giúp mày giải thuốc á."
Thấy âm lượng của Trân hơi to cô liền lấy tay bịt miệng lại cau mày nói:
"Mày bé bé cái mồm thôi. Người ta nghe thấy bây giờ."
Ngọc Trân vẫn chưa hoàn hồn lại quay sang nhìn mọi người trong quán vẻ ái ngại. Cô nhỏ giọng lên tiếng.
"Vậy... rồi bây giờ phải làm sao?"
"Còn sao với chăng gì nữa. Ông ấy bắt tao cưới ông ấy để chịu trách nhiệm."
Vẻ mặt bất lực của ai cô hiện ra ngay trên trán. Ai đời tổng tài gì mà lại bắt con gái người ta chịu trách nhiệm.
"Tôi còn chưa bắt anh chịu trách nhiệm thì thôi chứ lại còn..."
"Nhưng mày mới tốt nghiệp lấy lí do gì để cưới nhau nếu mày đồng ý."
"Tao e là tao không có đường lui." Cô bất lực gục vào vai Ngọc Trân bên cạnh bất lực nói.
"Ông ấy có quay lại clip. Tao không thể không đồng ý được. Nếu không tao sợ ông ấy sẽ đăng nó lên mất." Nước mắt cô đã trực chờ để tuôn ra ngoài.
Nhưng cô đã dám làm thì sẽ dám chịu. Nước mắt sẽ không đánh gục ý chí của cô.
"Cái gì cơ? Định tống tiền à hay sao mà quay lại? Sao bây giờ tự nhiên tao không ưu nổi cái thằng giám đốc giở người này nhỉ?"
Biết là bạn đang tức nhưng cô còn tức hơn. Sao lại có cái chuyện mưu mô này thế chị lị.
Ở nhà hàng Châu Âu kia vẫn là người đàn ông đó đang ngồi trên ghế nhâm nhi ly rượu vang. Đầu óc nhớ đến biểu cảm trên mặt cô lúc nãy mà tủm tỉm cười. Anh không gian xảo đến mức quay lại clip đâu. Đó là clip anh tải xuống từ trên mạng. Anh biết cô sẽ không đồng ý, kể cả có nhẹ nhàng ngon ngọt đi chăng nữa.
Vậy nên anh mới phải sử dụng đến chiêu cuối cùng này. Người trong clip không phải là cô và anh nhưng rất có ích trong việc để cô đồng ý cưới anh. Tại sao xung quanh anh có rất nhiều người đẹp anh không chọn mà lại cô Triệu Thanh Nhã. Đó vẫn còn là một ẩn số ngay chính trong lòng anh.
*Reng...reng"
"Alo, 30 phút nữa có cuộc hợp với công ty HS. Không biết anh đã đến chưa ạ?"
"Tôi sẽ đến luôn đây."
Anh cúp máy rồi lập tức đứng lên ra về. Chiếc xe đen quyền lực chạy bon bon trên đường hướng về phía trung tâm kinh tế của thành phố- WQ
Cô từ này vì đối phó với anh nên chưa ăn được bao nhiều. Chân tay đói bủn rủn. Cô cất tiếng gọi Trân rủ cô đi ăn.
"Mày ăn trưa chưa? Đi ăn đi, tao đói quá."
"Tao tưởng vừa nãy mày ăn rồi?"
"Đã ăn được cái gì đâu. Đói vàng mắt ra." Trân nghe thế được trận cười sảng khoái.
"Đi, ăn thì ăn sợ gì."
Hai cô thu dọn máy tính cầm theo túi sách và đi ra ngoài. Cô thèm ăn phở bò nên lái xe cùng với Ngọc Trân đến quán phở nổi tiếng nhất thành phố D.
Họ ăn uống một cách ngon lành rồi chia tay nhau để về nhà. Về đến nhà cô cũng leo lên giường mà đi ngủ mất. Nhưng giấc ngủ hôm nay rất là lạ. Một đám cưới vô cùng long lanh và sang trọng được tổ chức. Cô dâu xinh đẹp cùng với bộ váy cưới vô cùng bắt mắt là cô còn chú rể...
Chú rể không ai khác là tên cô ghét cay ghét đắng. Cô giật mình thức giấc mà ngồi bật dậy.
"Quái lạ? Mình mơ linh tinh cái gì vậy? Đám cưới với tên đó á? Còn lâu đi."
Trấn an lại bản thân rồi lại nằm gục xuống ngủ tiếp.
****
Thấm thoát 1 tuần đã trôi qua. Trong 1 tuần đó ngày nào anh cũng đến nhà mang 1 bó hoa, một miếng bánh ngọt và mấy viên socola đánh yêu cho cô. Ngày nao anh cũng đều đặn dặn người gửi quà đến cho cô. Cô tuy rất ghét tên đó nhưng đồ ăn đâu có tội.
"Đồ ăn thì mình cứ ăn thôi còn người ghét thì vẫn ghét." Cô vô tư nhìn vào chỗ đồ ăn trên tay mà nói.
Bố mẹ thấy ngày nào cũng có một bó hoa và một chút đồ ăn cho con gái mà nghi ngờ hỏi:
"Dạo này có anh nào đang tán hay sao mà nhiều hoa với đồ ăn thế."
Cô đang đi vào nhà thấy tiếng mẹ gọi thì giật lùi lại cười cười đi vào chỗ mẹ nói:
"Hì hì. Nếu giờ có người đến hỏi cưới con gái xinh đẹp của mẹ thì mẹ có gả không?"
"Có chứ, gả ngay và luôn."
Bố và em trai nghe được câu nói của mẹ mà lăn ra cười.
"Ơ kìa bố, mẹ. Sao lại thế." Cô chu mỏ lên hỏi.
"Thôi, chị được gả đi cả nhà đỡ phải mua thuốc tăng cường máu lên não. Chị còn ở nhà ngày nào em còn mệt ngày đó. Haha"